Côn Luân Ma Chủ

Chương 1944: Vạn Đạo Thiên Cung 1

Dạ Thiều Nam và lão thiên sư đáp ứng cực kỳ nhanh chóng, vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu.

Thực ra ngay bản thân Sở Hưu cũng không phát hiện, thật ra uy danh của y trong võ lâm hạ giới đã lên tới mức cực cao.

Tuy đại đa số võ giả hạ giới đều cực kỳ căm thù Sở Hưu, nhưng bất luận là kẻ địch hay người qua đường, ít nhất bọn họ đều thống nhất ở một điểm. Đó là nếu đã hợp tác với Sở Hưu, chỉ cần không giở âm mưu, chắc chắn sẽ không lỗ.

Thậm chí có ở Đại La Thiên cũng như vậy, tuy Thiên La Bảo Tự và Sở Hưu đã trở mặt với nhau, nhưng Thiên La Bảo Tự vẫn cho rằng Sở Hưu là một đồng minh rất tốt.

Lần này Sở Hưu đích thân ra mặt mời bọn họ tới, tuy Dạ Thiều Nam và lão thiên sư không biết cả tên hay lai lịch của di tích kia, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng Sở Hưu, tin rằng Sở Hưu sẽ không lừa gạt bọn họ trong chuyện này.

Sở Hưu kinh ngạc một hồi, cười lớn: “Nếu vậy mời bệ hạ phái người tìm manh mối về di tích kia, bên phía Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ cũng phải phát động một ít nhân thủ.

Bên phía Côn Luân Ma Giáo, ngoài ta ra sẽ không có ai khác đến. Dù sao bây giờ đang có quá nhiều thế lực đang nhìn chằm chằm vào ta, nếu người dưới trướng ta có hành động, chẳng mấy chốc sẽ bị phát giác.”

Trong mắt các thế lực ở Đại La Thiên, toàn bộ hạ giới chỉ có mình Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu là đáng chú ý, cho nên có không ít thế lực âm thầm theo dõi.

Thế lực khác thì chẳng ai thèm để ý, bất luận bọn họ có hành động gì cũng không ai nhìn sang.

Dạ Thiều Nam và lão thiên sư đều gật nhẹ đầu, trở về môn phái của mình chuẩn bị.

Hoàng tộc Tây Sở làm việc rất nhanh chóng, có lẽ có liên quan tới diện tích của Tây Sở. Theo thông tin về Vạn Đạo Thiên Cung mà Sở Hưu đưa cho họ, hoàng tộc Tây Sở chỉ tốn hơn mười ngày đã tìm ra vị trí đại khái của Vạn Đạo Thiên Cung.

Nó nằm trong một sơn cốc phía nam Tây Sở, gần Thập Vạn Đại Sơn. Lão thiên sư chần chừ một chút rồi nói: “Bệ hạ, ngươi có chắc là không tìm sai chỗ không? Không phải lão hủ nghi ngờ bệ hạ mà là nơi này không phải quá vắng vẻ, nó là khu vực bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, thậm chí có lần Thiên Sư Phủ ta còn đưa môn hạ đệ tử tới nơi này rèn luyện. Nếu di tích nằm ở dây, đáng lẽ nó phải bị phát hiện từ lâu rồi mới đúng.”

Tuy Mạnh Vân Thịnh là hoàng đế, nhưng lãnh thổ Tây Sở nhỏ hẹp, hơn nữa bây giờ còn có rất nhiều tông môn Đại La Thiên hạ giới, hắn không thể động tay tới rất nhiều chuyện trong giang hồ, cho nên hiện tại hắn cũng chẳng có chuyện gì để làm, bèn đi theo đám người Sở Hưu, cùng tới điều tra di tích.

Nghe vậy Mạnh Vân Thịnh cũng lộ vẻ bất đắc dĩ: “Chắc không sai đâu, trước đó ta cũng thấy nghi ngờ nên kiểm tra lại vài lần theo manh mối mà Sở giáo chủ đưa cho, cuối cùng mới xác định là nơi này.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lão thiên sư, không cần nghi ngờ, đúng là nơi này.

Trước kia không ai phát hiện chẳng qua là chưa tới lúc thôi.

Chẳng hay lão thiên sư có tin vào nhân quả số mệnh không?”

Lão thiên sư chần chừ một lát rồi đáp: “Khó mà nói được, lão già ta đây sống nhiều năm rồi, cũng gặp nhiều chuyện. Trước thì không tin chứ gần đây lại thấy tin.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Trước đó ta cũng không tin, nhưng có một số chuyện lại không thể không tin.

Đại thế đại tranh, kỷ nguyên mới đã đến, trước đó mọi người không để ý, cũng không phát hiện, nhưng thời gian gần đây lại mọc lên như măng mọc sau mưa.

Một hai chuyện thì là trùng hợp, nhiều hơn thì là nhân quả số mệnh, là tất nhiên.

Cũng như đại kiếp nạn thượng cổ vạn năm trước, không chỉ có một lựa chọn, cũng không chỉ có một điềm báo.

Có lẽ nếu vạn năm trước các cường giả thượng cổ lựa chọn khác đi, thì thế giới cũng không như bây giờ.

Tới nay cả vạn năm đã trôi qua, có lẽ những di tích này hiện thế chính là điềm báo còn chúng ta chính là người phải lựa chọn.”

Thấy Sở Hưu trực tiếp nâng chuyện này lên mức đại kiếp nạn thượng cổ, lão thiên sư cũng thấy bất ngờ, không thể tưởng tượng nổi chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.

Hắn biết hiện tại giang hồ đã thay đổi nhưng lại không ngờ không phải chỉ giang hồ mà là thế giới mà bọn họ đang sống cũng thay đổi.

Dạ Thiều Nam ở bên cạnh lạnh nhạt nói: “Bắt đầu đào đi.”

Binh lính Tây Sở nghe vậy lập tức đào bới bên dưới, bọn họ vốn là võ giả tinh nhuệ trong quân doanh Tây Sở, lúc này ra tay đào đất, đương nhiên tốc độ cực nhanh.

Tốn mất nửa ngày, mọi người đào được một cánh cửa kỳ quái.

Đây là một cánh cửa đá trống rỗng nhưng bên dưới lại phủ kín trận pháp. Hơn nữa mặt sau của cánh cửa đá còn có dấu vết bị tấn công.

Sở Hưu nói: “Tiếp theo phải nhờ Thiên Sư Phủ và Bái Nguyệt Giáo ra tay rồi.

Trận pháp của Vạn Đạo Thiên Cung thuộc về nhánh Đạo môn, cần trận pháp sư của Đạo môn ra tay phá trận.

Có lẽ trong đó sẽ có một số nguy hiểm, còn phải nhờ Bái Nguyệt Giáo cho cổ trùng dò đường.”

Lão thiên sư gật đầu, điều động trận pháp sư của Thiên Sư Phủ bắt đầu phá trận.

Xét riêng trận pháp thì dưới hạ giới, Chân Vũ Giáo là mạnh nhất.

Nhưng trận pháp của Thiên Sư Phủ cũng có đặc tính riêng, đó là bạo lực.

không cần thăm dò trận pháp của đối phương mạnh mẽ tới mức nào, trực tiếp chất đống lôi trận, dùng bạo lực phá trận. Mấy chục tòa lôi trận chồng chất lên, chỉ trong chốc lát đã phá tan trận pháp dưới cánh cửa đá kia.

Sau khi mọi người đẩy cửa đá ra, bên trong là một lối vào không gian khác.

Đại tế ti của Bái Nguyệt Giáo đứng ra, cắn ngón tay, vài chục con phi trùng bay ra, chúng tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ nhưng trên đầu lại có tới vài chục con mắt. Mỗi con hấp thu một giọt máu tươi của hắn, bay vào trong không gian kia.

Đại tế ti Bái Nguyệt Giáo giơ tay kết ấn, trước mặt hiện lên một làn sương đen khổng lồ, chiếu rọi cảnh tượng trong di tích.

Đó là một khung cảnh đổ nát thê lương như trải qua vô số kiếp nạn, không khác gì một vùng đất hoang vu, số kiến trúc còn bảo tồn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng xung quanh không có nguy hiểm gì, chỉ có tĩnh lặng như tờ.

Đám người Sở Hưu đưa mắt nhìn nhau, cùng bước vào trong.

Loại đại phái đứng đầu trong thời đại trước kiếp nạn thượng cổ như Vạn Đạo Thiên Cung thường có không gian riêng của mình.

Nhưng đáng tiếc, đứng trước đại kiếp nạn thượng cổ, cho dù là tiểu không gian riêng biệt cũng không cách nào ngăn cản.

Lão thiên sư thấy khung cảnh đổ nát thê lương xung quanh, không khỏi lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, Thiên Sư Phủ ta cũng từng ghi chép về Vạn Đạo Thiên Cung, là thế lực Đạo môn duy nhất có thể tranh đấu với Tam Thanh Điện, kết quả bây giờ lại bị hủy hoại như vậy.”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Sai rồi, có lẽ vạn năm trước Vạn Đạo Thiên Cung là thế lực đệ nhị trong Đạo môn, nhưng không nghĩa là bọn họ có tư cách tranh đấu với Tam Thanh Điện.

Nếu bọn họ có thể tranh đấu với Tam Thanh Điện, vậy bây giờ bọn họ đã chia đôi Bắc Vực ở Đại La Thiên chứ không phải bị hủy diệt trong đại kiếp nạn thượng cổ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận