Côn Luân Ma Chủ

Chương 1652: Sở Hưu khả nghi

Hiện giờ y và Cực Lạc Ma Cung đã trở mặt với nhau, vậy không giết hắn thì đợi tới khi nào?

Có lẽ người khác kết thù kết oán còn buông một câu lần sau sẽ cho ngươi đẹp mặt, nhưng nếu là Sở Hưu, y quen với chuyện tiễn ngươi lên đường hơn!

Thấy Sở Hưu và Lục Giang Hà đuổi giết người của Cực Lạc Ma Cung, đám võ giả Nam Vực cũng thở phào một tiếng.

Tên Sở Hưu này gây áp lực không nhỏ lên bọn họ, y bỏ qua không tranh đoạt, bọn họ cũng bớt đi một kình địch.

Minh Huyền Vũ lao như điên về phía trước.

Tình trạng hiện giờ của hắn cũng không được tốt, lực lượng nguyên thần tiêu hao quá độ.

Bí pháp vừa rồi là sử dụng lực lượng nguyên thần, kéo cơ thể bản thân vào hư không. CHỉ cần lực lượng của đối phương không đến mức xé rách hư không là không thể làm tổn thương được hắn.

Nhưng hắn không phải võ giả chủ tu lực lượng nguyên thần, chỉ thi triển vài giây ngắn ngủi đã khiến hắn tiêu hao rất nhiều lực lượng nguyên thần.

Hơn nữa hắn còn cảm giác được Sở Hưu đang đuổi sát sau mông mình. Chuyện này càng khiến Minh Huyền Vũ muốn chửi đổng lên.

Mình đã chạy trốn rồi, đối phương không đi tranh đoạt bảo vật, còn đuổi mình làm gì?

Phải biết hiện giờ tên Trần Thanh Đế kia đã quấy phá Cực Lạc Ma Cung của bọn họ tới mức long trời lở đất. Là Cực Lạc Ma Cung bọn họ có thù với Sở Hưu và Trần Thanh Đế chứ, sao lại như tên Sở Hưu này có thù với bọn họ?

Sau lưng Minh Huyền Vũ, một luồng khí huyết sát nhàn nhạt truyền tới. Không ngờ Sở Hưu và Lục Giang Hà lại trực tiếp sử dụng bí pháp huyết độn, đuổi theo với tốc độ mau chóng.

Đương nhiên không phải bọn họ dùng khí huyết của mình mà là khí huyết của võ giả Cực Lạc Ma Cung bị Lục Giang Hà giết chết.

Thấy bọn họ đã đuổi tới gần, ánh mắt Minh Huyền Vũ cũng lóe lên sắc thái lạnh lùng.

Mình chỉ không muốn liều mạng với tên Sở Hưu này mà thôi, chẳng lẽ y tưởng mình không dám liều mạng với y?

Minh Huyền Vũ đột nhiên xoay người, ma khí hùng hồn tỏa ra quanh người, ma vụ lan ra phương viên vài trăm trượng, trong đó có vô số tiếng tru tréo của âm tà ác quỷ xen lẫn vào nhau, hóa thành một ma thần ba sừng dữ tợn.

Ngay lúc Sở Hưu định động thủ, một giọng nói khinh thường lại vang lên: “Rác rưởi! Đối phó với một võ giả cảnh giới thấp hơn ngươi mà phải dùng tới cả Thôn Huyết Ma Thần. Mấy năm nay có phải ngươi bắt đám mọi rợ trên đất Nam Man nhàn nhã quá không, sao tu vi thụt lùi như vậy?”

Sương máu giữa thiên địa lập tức tan hết, thay vào đó mà ma khí âm tà.

Thân hình Nhan Bi Phong từ trên trời giáng xuống, chỉ trong chớp mắt Minh Huyền Vũ vừa ăn chửi thở dài một tiếng còn Sở Hưu lại nhướn mày.

Cường giả cảnh giới Võ Tiên tới, bây giờ Sở Hưu không phải nghĩ làm sao giết người mà là làm sao bỏ trốn.

Tuy sắc mặt Sở Hưu rất nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại cực kỳ ổn định.

Võ Tiên tuy cường đại nhưng không phải cường đại tới mức một đòn đã giết chết được y.

Sở Hưu từng thấy Xung Thu Thủy ra tay nhiều lần, y có thể miễn cưỡng chống cự một hai chiêu.

Nếu tình báo của Lục Tam Kim không sai, Nhan Bi Phong và Xung Thu Thủy ngang cấp, đều là Võ Tiên tứ trọng thiên, vậy Sở Hưu vẫn còn cơ hội.

Đặc biệt là đối phương là võ giả Ma đạo, trên tay Sở Hưu có thần thông Thập Tự Liên Hoa Ấn, có hiệu quả khắc chế nhất định.

Nhan Bi Phong nhìn Sở Hưu, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.

“Thật ra so với tên Trần Thanh Đế kia, ta cảm thấy hứng thú với ngươi nhiều hơn.

Hình như bên cạnh ngươi có rất nhiều kẻ kỳ quái.

Toàn bộ Đông Vực đều biết ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, tuy ngươi chưa hề nói nhưng không ngờ không ai có thể suy đoán ra ngươi là truyền nhân của vị nào từ công pháp của ngươi, điều này đã rất kỳ quái.

Còn có một kẻ tên là Lã Phụng Tiên bên cạnh ngươi. Tuy hắn tự xưng là truyền nhân của Lã Ôn Hầu, nhưng tổ tiên của Cực Lạc Ma Cung ta từng quen biết với Lã Ôn Hầu. Theo ta biết Lã Ôn Hầu hẳn không có truyền nhân mới đúng, cho dù có truyền nhân thì sau khi đi vào Đại La Thiên cả vạn năm vẫn không lộ diện, chuyện này cũng rất kỳ quái.

Đương nhiên còn cả tên Trần Thanh Đế kia nữa, tuy ta không bắt được hắn nhưng dựa trên thi thể của đệ tử Cực Lạc Ma Cung có thể thấy con đường võ đạo của hắn, cơ thể cường hãn kinh người.

Hơn nữa sức chiến đấu đó không phải chỉ là bế quan khổ tu là đạt được, chắc chắn phải được rèn luyện qua vô số chém giết chinh chiến gió tanh mưa máu. Nhưng xưa nay ta chưa từng nghe tên người này trong Đại La Thiên, ngươi nói xem có kỳ quái không?

Nhiều chuyện ly kỳ như vậy đều liên quan tới ngươi. Cho nên Sở Hưu ngươi cũng rất hấp dẫn.”

Gương mặt Nhan Bi Phong mang nụ cười như có như không, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu như nhìn một món đồ chơi thú vị.

Thật ra trên người Sở Hưu có không ít sơ hở, một kẻ ở Nam Vực như Nhan Bi Phong còn nhìn ra, người ngoài đương nhiên cũng thấy. Nhưng không ai tra xét tới cùng, vì không cần thiết.

Sở Hưu có thể mang tới lợi ích và lực lượng cho Hoàng Thiên Các, vì sao Hoàng Thiên Các phải tra xét tới cùng?

Còn kẻ địch của Sở Hưu, ví dụ như Hàn Giang Thành, Diệp Duy Không sao phải quan tâm Sở Hưu là truyền nhân của Cổ Tôn hay là giết, chặn đường Hàn Giang Thành thì trực tiếp ra tay giết chết là được.

Vì vậy, ngược lại kẻ không dính líu nhiều tới Sở Hưu như Nhan Bi Phong, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, cố tình nghiên cứu về Sở Hưu, không ngờ lại phát hiện nhiều điểm đáng ngờ như vậy.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Võ giả Nam Vực đều gọi ngươi là Nhan Tam Phong, kẻ điên nhìn người bình thường luôn thấy bất thường. Thực ra kẻ kỳ quái nhất là ngươi mới đúng.”

Nhan Bi Phong cũng chẳng tức giận, hắn vẫn nở nụ cười trêu tức: “Ta là người cực kỳ hiếu kỳ, bất cứ chuyện gì cũng muốn có kết quả.

Đương nhiên đạt được kết quả như thế nào, đối với ta đều không quan trọng.

Cho nên ta vốn không định bảo ngươi trả lời ta. Đợi sau khi bắt được ngươi, dưới bí thuật sưu hồn của Cực Lạc Ma Cung ta, tất cả mọi bí mật giấu sâu trong đáy lòng ngươi đều bày ra trước mặt ta!”

Sở Hưu nheo mắt lạnh lùng nói: “Ta e là bí mật ẩn sâu trong đáy lòng ta sẽ dọa chết ngươi!”

“Thật sao? Ngươi nói vậy, ta lại càng hiếu kỳ.”

Sau khi Nhan Bi Phong dứt lời, ma khí sau lưng hắn bắt đầu biến hóa tầng tầng lớp lớp.

Ma khí lạnh lẽo hóa thành từng tòa ma cung khổng lồ.

Mỗi tầng ma cung đều có một cái bóng lớn, quỷ dị dữ tợn như ma thần.

Võ đạo của Nhan Bi Phong là xây dựng ma cung, nuôi dưỡng ma thần.

Còn những ma thần trong ma cung này, nguyên hình chính là những võ giả chết trong tay hắn!

Thấy Nhan Bi Phong thể hiện khí thế như vậy, Sở Hưu lập tức chửi thầm một tiếng, Lục Tam Kim đúng là không đáng tin cậy.

Võ Tiên tứ trọng cái mẹ gì!

Theo khí thế mà Nhan Bi Phong thể hiện, rõ ràng hắn mạnh hơn Xung Thu Thủy một quãng, đã đạt tới Võ Tiên ngũ trọng thiên.

Sở Hưu truyền âm cho Lục Giang Hà: “Lát nữa ta dùng Thập Tự Liên Hoa Ấn ngăn cản một đòn của Nhan Bi Phong, ngươi trốn trước, ta theo sau!”

Nghe vậy Lục Giang Hà lập tức cảm động: “Thật thú vị! Không uổng công bản tọa bán mạng cho ngươi bao lâu này.”

Tuy Lục Giang Hà nói vậy nhưng thân hình lại nhanh chóng bay về phía sau.

Nhưng ngay lúc này một luồng uy áp Ma đạo không hề kém cạnh so với Nhan Bi Phong lại ầm ầm hàng lâm.

Phó cung chủ Viên Không Thành của Thiên Ma Cung từ trên không hạ xuống, lạnh nhạt nói: “Nhan Bi Phong, ngươi lại nổi điên ở đây làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận