Côn Luân Ma Chủ

Chương 880: Cướp người 2



Nghe xong lời này, Viên Cát lập tức biến sắc. Nói thực, hắn thật sự không muốn có bất cứ liên quan gì tới Sở Hưu.

Sở Hưu là ai? Y là hung đồ ma đạo đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ, người thừa kế của nhánh Ẩn Ma, tương lai chắc chắn cũng là một ma đầu.

Còn chuyện y liên thủ với triều đình Bắc Yên thành lập Trấn Võ Đường, mình cũng nghe được. Trong giới võ lâm Bắc Yên, Trấn Võ Đường này cũng đầy tiếng xấu, bị toàn bộ giang hồ Bắc Yên phỉ nhổ.

Giờ mặc dù mình không tính là võ lâm Chính đạo, nhưng không nghĩa là mình muốn ở chùng một chỗ với ma đạo.

Có điều Viên Cát đại sư nào dám cự tuyệt, tay Sở Hưu vẫn chưa hề rời khỏi Thiên Ma Vũ trên hông y!

Ngay lúc Viên Cát đại sư chấp nhận số phận chuẩn bị đáp ứng, bên ngoài lại vang lên một tiếng hừ lạnh nói: “Viên Cát đạo huynh, ngươi yên tâm, dưới Long Hổ Sơn ta không ai có thể dẫn ngươi đi được!”

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Viên Cát đầu tiên là vui mừng, có điều tiếp đó lại lập tức biến sắc.

Hắn quen người vừa tới, đúng là hảo hữu của hắn tại Thiên Sư Phủ.

Nhưng vấn đề là giờ mình đã chấp nhận số phận rồi hắn mới tới, có phải chậm quá rồi không?

Cho nên Viên Cát không nói gì, chỉ lặng lẽ nấp trong góc đợi nhìn kết quả.

Một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào màu trắng bước vào đạo quan, vẻ mặt giận dữ nhìn Sở Hưu.

Thiên Sư Phủ đã phong tỏa sơn môn, nhưng phong tỏa sơn môn không có nghĩa là không đạo sĩ nào được bước ra khỏi Thiên Sư Phủ một bước.

Cho nên vẫn có một số đạo sĩ ra khỏi Thiên Sư Phủ, tới các vùng xung quanh Long Hổ Sơn mua một chút lương thực vận chuyển về Thiên Sư Phủ.

Đạo sĩ này chính là chấp sự Trương Toàn Tông của Thiên Sư Phủ, không phải trực hệ Trương gia nhưng cũng là tông sư võ đạo của Thiên Sư Phủ. Lần này tới phiên hắn phụ trách dẫn đệ tử xuống núi mua sắm lương thực.

Khi Trương Toàn Tông còn chưa phải tông sư võ đạo, Viên Cát và hắn là hảo hữu, cho nên khi không ở lại Bắc Yên được, hắn lập tức tới nương tựa vào Trương Toàn Tông. Đối phương cũng hết lòng giúp đỡ, trực tiếp giúp hắn xây dựng một đạo quan dưới chân Long Hổ Sơn. Có Thiên Sư Phủ che chở, Viên Cát sống rất thoải mái.

Lần này Trương Toàn Tông mang đệ tử xuống núi mua đồ, hắn thân là tông sư võ đạo đương nhiên không đích thân phụ trách những chuyện này, hắn chỉ tiện đường xuống núi. Sống trên núi lâu ngày buồn chán, hắn mới tới chỗ Viên Cát đánh cờ, không ngờ lại gặp cảnh này.

Trương Toàn Tông nhìn Sở Hưu hừ lạnh nói: “Sở Hưu, ta biết gần đây thanh danh của ngươi trên giang hồ đang rất lớn, nhưng ngươi đừng quên nơi này là nơi nào!

Cho dù Thiên Sư Phủ ta giờ đang phong tỏa sơn môn nhưng cũng không phải nơi ngươi có thể tùy ý giễu võ giương oai được!”

Tay phải Sở Hưu nắm lên chuôi đao, lạnh nhạt đáp: “Nực cười! Viên Cát đại sư không phải người của Thiên Sư Phủ các ngươi, hắn là người Bắc Yên. Giờ ta muốn dẫn hắn về quê, có vấn đề gì chắc? Rốt cuộc là ta có vấn đề hay là Thiên Sư Phủ các ngươi quá mức bá đạo?”

Trương Toàn Tông nhìn về phía Viên Cát đại sư, lúc này Viên Cát đại sư lại không dám nói một câu, sắc mặt vô tội.

Trưong Toàn Tông nhìn về phía Sở Hưu, lạnh lùng nói: “Ngươi dẫn người hay cướp người đây? Ta vẫn nói câu đó thôi, Thiên Sư Phủ không phải nơi cho ngươi tùy ý giễu võ giương oai!”

Sở Hưu nắm lấy chuôi đao, trầm giọng nói: “Vậy nếu ta nhất quyết muốn dẫn người đi thì sao? Muốn cản ta ư? Bảo Trương Thừa Trinh đến đây còn tạm. Ngươi, e là không đủ tư cách!”

Thật ra đại đa số đạo sĩ Long Hổ Sơn đều có tính tình rất tốt, chuyện này cũng có liên quan tới tính tình lão thiên sư.

Mặc dù thực lực lão thiên sư cường đại, nhưng tính cách khiêm nhượng, cho nên đệ tử Long Hổ Sơn cũng vậy, không quá ương ngạnh.

Chỉ có điều giờ trong lòng Trương Toàn Tông đang rất phẫn nộ, phẫn nộ tới mức thiếu chút nữa thôi mà mất đi lý trí. Trong chuyện này không chỉ vì Sở Hưu, mà còn có nguyên nhân từ Bái Nguyệt Giáo.

Sau khi Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáo mất tích, Thiên Sư Phủ dần dần có xu thế trở thành đứng đầu Tam Đại Đạo Môn.

Đặc biệt là tới sau này, những cường giả chí cường cùng thời với lão thiên sư đều đã chết hết, lão thiên sư cũng bước lên hạng năm trên Chí Tôn Bảng, trở thành một trong những người mạnh nhất trong thiên hạ.

Với thực lực như vậy, Thiên Sư Phủ đã có thể trở thành võ lâm chí tôn. Chỉ có điều Thiên Sư Phủ tình nguyện khiêm nhượng. Thế nhưng trong lòng các đệ tử đều có chút kiêu ngạo.

Kết quả chuyện Dạ Thiều Nam lại hung hăng tát lên mặt Thiên Sư Phủ.

Đánh bại lão thiên sư trước mặt mọi người, bức ép Thiên Sư Phủ phong tỏa sơn môn một năm, đây tuyệt đối là sỉ nhục đối với Thiên Sư Phủ, một sỉ nhục rất lớn!

Thiên Sư Phủ có phần giống tông môn nhưng cũng có phần giống thế gia. Có điều dưới sự dẫn dắt của lão thiên sư, toàn bộ Thiên Sư Phủ vinh nhục có nhau. Sỉ nhục của Thiên Sư Phủ cũng là sỉ nhục của bản thân mỗi đệ tử.

Dạ Thiều Nam dùng thực lực bản thân đánh tới cửa thì cũng thôi. Sở Hưu ngươi chỉ là một hậu bối giang hồ, mặc dù có chút danh tiếng trên giang hồ nhưng lại dám làm càn trước cửa Thiên Sư Phủ, dựa vào cái gì?

Trương Toàn Tông thấy tay Sở Hưu đã nắm trên chuôi đao nhưng bản thân lại chẳng hề lui bước. Một thanh trường kiếm mang theo hoa văn sấm sét được hắn nắm trong tay, quanh người ánh sấm bừng bừng, một kiếm chém ra, thế đao như sấm đánh, mang theo tiếng nổ rền vang, thậm chí ngay cả lực lượng lôi đình bên ngoài cũng bị hắn thu hút tới, hóa thành mưa kiếm lôi xà chém về phía Sở Hưu.

Viên Cát thấy Trương Toàn Tông không ngờ lại nóng nảy tới mức ra tay như vậy, đang định ngăn cản, đáng tiếc đã chậm.

Võ giả Tây Sở dù sao cũng chưa thể lý giải Sở Hưu, một là thời gian Sở Hưu ở Tây Sở quả thật rất ít, phải nói là y mới chỉ tới Tây Sở hai lần mà thôi.

Thứ hai là trong trận chiến dương danh của Sở Hưu lúc trước, cơ bản không có thế lực Tây Sở tới tham gia.

Nhưng ở Đông Tề và Bắc Yên, Sở Hưu có thể nói là hung danh hiển hách. Mặc dù y còn trẻ tuổi nhưng đã có thể sánh vai với những tông sư võ đạo thế hệ trước.

Trương Toàn Tông mặc dù cũng là tông sư võ đạo, nhưng Viên Cát biết trong Thiên Sư Phủ người bạn thân này của hắn thật ra không xuất sắc gì cho cam. Không sánh bằng Trương Đạo Linh chấp chưởng Thiên Sư Phủ thì thôi, cũng không bằng Trương Hi Linh chép sách trong Kim Quang các, càng không sánh nổi Lôi Thần Quân - Huyền Long Tử mặc dù tính cách điên cuồng nhưng lại có thiên phú tuyệt thế.

Đổi lại mấy vị kia có lẽ còn kiềm chế được Sở Hưu, nhưng Trương Toàn Tông ư? Hắn kém không chỉ một chút.

Ngay khoảnh khắc Trương Toàn Tông xuất kiếm, Sở Hưu cũng ra tay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận