Côn Luân Ma Chủ

Chương 1170: Tâm ma 1



Đôi lúc trên thế gian này có những chuyện rất thú vị, chuyện này ngươi càng không muốn xảy ra, nó lại càng dễ xảy ra.

Ngay lúc bên phía Sở Hưu bị đè ép tới cực hạn, bên phía Thuần Dương Đạo Môn và Tu Bồ Đề Thiền Viện lại có người biến sắc, vội vàng đi tới báo tin cho Lăng Vân Tử và Rama.

Sau khi nghe tin, sắc mặt Lăng Vân Tử lập tức thay đổi, Rama thì khẽ nhíu mày, sau đó một luồng Phật ấn hạ xuống, trực tiếp đánh bay Thương Thiên Lương.

Thấy ánh mắt hai người, Sở Hưu cũng biết kế hoạch của mình đã thành công, bọn Vô Tướng Ma Tông và Đoan Mộc Thiên Sơn đã ra tay.

Sở Hưu cười to một tiếng: “Sao hai vị không nói rõ ra mình vừa nhận được tin gì? Được rồi, các ngươi không nói thì để ta giúp!

Tổng bộ của Thanh Long Hội và ba mươi sáu phân đà Thiên Cương đã xuất thủ, vây công Thuần Dương Đạo Môn. Hy vọng trận pháp của Thuần Dương Đạo Môn các ngươi đủ chắc chắn, cũng cố thủ được đủ lâu.

Đồng thời, nhánh Ẩn Ma được Vô Tướng Ma Tông dẫn dắt đã đi tới khu vực Nam Man, tấn công Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Nghe nói trong Tu Bồ Đề Thiền Viện có không ít cường giả đang bế quan sinh tử. Vậy thì phượng trượng Rama à, tốt nhất ngài nên cầu nguyện một chút, hy vọng những cường giả đang bế quan sinh tử vẫn còn sống. Nếu không e là Tu Bồ Đề Thiền Viện của ngài cũng chẳng còn nhiều thời gian đâu!”

Vừa dứt lời, mọi người ở đây lập tức xôn xao.

Có thể nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Thật ra từ đầu đã có vài người cảm thấy không đúng, thậm chí bọn họ còn phát hiện lực lượng bên phía Sở Hưu không khớp sớm hơn Lăng Vân Tử.

Nhưng bọn họ còn tưởng Sở Hưu cố tình để lại lực lượng dự bị, chờ tới khi bọn họ đánh vào trong Thanh Long Hội mới ra tay.

Kết quả, lúc này bọn họ mới biết chỉ có chừng đó lực lượng thôi. Sở Hưu đã chia quân làm ba, đến đánh lén Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn. Đây nào phải to gan, đúng là đánh cược cả tính mạng!

Nhìn Lăng Vân Tử và Rama, gương mặt Sở Hưu nở nụ cười gằn gần như điên cuồng: “Phương trượng Rama, chưởng giáo Lăng Vân Tử, sao hai vị không nói gì?

Thực lực là thứ rất tốt, cho nên thực lực không đủ sẽ bị đánh.

Giao chiến chính diện thì ta có dốc hết vốn liếng ra chắc cũng chẳng phải đối thủ của các người. Tỷ lệ thắng rất xa vời.

Nhưng! Muốn giết Sở Hưu ta, hai vị không chỉ dính máu lên người thôi đâu.

Bây giờ phải xem các ngươi và chúng ta, rốt cuộc ai sẽ đợi được tới cuối cùng. Ta đã ra lệnh cho Thanh Long Hội và Vô Tướng Ma Tông, sau khi đánh hạ Thuần Dương Đạo Môn và Tu Bồ Đề Thiền Viện, đào sâu ba thước, không tha cho một ai!

Ngươi hủy tiền đồ của ta, ta diệt đất tổ của ngươi. Rất công bằng, nhỉ?

Bây giờ phải xem xem hai vị có tự tin vào trận pháp của tông môn hay không, xem xem rốt cuộc ngươi diệt ta trước hay người của ta hủy diệt đất tổ tông môn các người trước!”

Y vừa nói xong câu này, sắc mặt Lăng Vân Tử đã cực kỳ khó coi, tuy dáng vẻ Rama vẫn rất lạnh nhạt nhưng hai hàng lông mày của hắn đã nhíu chặt lại, hiển nhiên đang tức giận tới cực điểm.

Chiêu này của Sở Hưu đúng là kế tuyệt hậu, là độc kế đánh bạc tính mạng. Nhưng vấn đề là y không chỉ đánh cược tính mạng của mình y, mà còn tương lai của Tu Bồ Đề Thiền Viện và Thuần Dương Đạo Môn!

Thứ gì là quan trọng nhất của tông môn? Rất đơn giản, là truyền thừa.

Hai chữ truyền thừa này không phải chỉ những công pháp ghi trên giấy hay trong hộp báu mà là chỉ người.

Công pháp bị hủy nhưng chỉ cần người vẫn còn, sau này có thể tu bổ.

Nhưng nếu đệ tử thế hệ trẻ trong tông môn chết sạch, cho dù bọn họ có công pháp đi nữa, phải đi đâu tìm nhiều đệ tử trẻ tuổi thích hợp?

Huống hồ nếu ngay cả đất tổ của tông môn cũng bị hủy, bọn họ làm gì còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông?

Vì giết một tên Sở Hưu mà phải trả giá lớn như vậy, có đáng giá không? Đây là vấn đề rất đáng suy nghĩ.

Lăng Vân Tử hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Sở Hưu, ngươi có biết ngươi càng như vậy ta càng muốn giết ngươi không?.

Độc ác quyết liệt, trong giới Ma đạo xuất hiện loại người như ngươi, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Bây giờ ngươi còn chưa trưởng thành tới mức độ của Dạ Thiều Nam mà đã khó giải quyết như vậy, chờ đến lúc ngươi có thực lực của Dạ Thiều Nam lại phối hợp với thủ đoạn ác liệt như vậy, e là giang hồ không còn ngày nào được thái bình!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Mấy lời này của Lăng Vân Tử chưởng giáo sai mất rồi. Nếu không phải đánh chính diện ta không địch nổi, sao ta phải dùng loại thủ đoạn cực đoan như vậy?

Nếu ta có thực lực của Dạ Thiều Nam, vậy lần này ta sẽ không ngồi đợi chư vị đến đánh mà sẽ tự mình tới Tu Bồ Đề Thiền Viện hay Thuần Dương Đạo Môn lĩnh giáo võ công của hai vị!”

Những lời mà Lăng Vân Tử vừa nói có rất nhiều người khác cũng từng nói, trừ hại cho giang hồ cũng rất bình thường, nhưng có mấy người thật sự cam lòng bất chấp tất cả đi trừ hại cho giang hồ?

Thật ra xét tới uy hiếp thì loại chí cường giả Ma đạo như Dạ Thiều Nam còn có uy hiếp lớn hơn Sở Hưu gấp trăm lần.

Tuy lão thiên sư và Rama thua trong tay đối phương, nhưng nếu bọn họ thật sự bất chấp tất cả liều mạng diệt trừ Dạ Thiều Nam, không phải không có chút cơ hội nào.

Nhưng không có ai liều mạng, cho nên hiển nhiên, con người đều ích kỷ.

Cho dù Lăng Vân Tử không ích kỷ thì Thuần Dương Đạo Môn cũng có.

Lúc này Tịch Vân Tử đã không dây dưa với Lã Phụng Tiên nữa, sau khi biết tin này hắn lập tức sử dụng bí pháp chủ động liên hệ với bên phía Thuần Dương Đạo Môn, sau khi nhận được tin tức kỹ càng hơn, sắc mặt của hắn lập tức tay đổi, hô lớn với Lăng Vân Tử: “Sư huynh! Đừng đánh nữa, Hạo Nhật Phong đã bị công phá. Bây giờ tất cả mọi người đang cố thủ trong Thuần Dương Cung. Nhưng trận pháp của Thuần Dương Cung cũng không giữ được lâu đâu!”

Thật ra những người Sở Hưu phái tới Nam Man còn mạnh hơn, có võ giả Vô Tướng Ma Tông và những người trong nhánh của Ngụy Thư Nhai.

Nhưng ít nhất Tu Bồ Đề Thiền Viện còn có Tiêu Ma Kha trấn thủ, hơn nữa lực lượng trận pháp cũng rất mạnh. Còn Thuần Dương Đạo Môn chẳng khác nào rắn mất đầu, an nguy trong sớm tối.

Lăng Vân Tử thở dài một tiếng: “Một chiêu! Đợi ta thêm một chiêu nữa thôi!’

Thật ra trước khi ra tay, Lăng Vân Tử cũng không muốn đánh trận này, vì thắng thua gì cũng chẳng được lợi.

Nhưng nếu Thuần Dương Đạo Môn cứ thế rút lui, không chỉ không có lợi mà còn tốn công tốn thời gian, còn tổn thất bao người, mất đi danh tiếng.

Thân là chưởng môn, người khác có thể buông tay dễ dàng chứ Lăng Vân Tử một khi đã quyết định, hắn sẽ không dễ gì bỏ cuộc.

Sau khi dứt lời, Thuần Dương Cương Khí lại nở rộ quanh người Lăng Vân Tử. Nhưng không biết từ khi nào một bóng người màu đen toàn thân Mạc gia theo khí tức âm trầm bạo ngược lại bước tới sau lưng hắn, tay cầm một thanh trường kiếm, tạo hình cũng hệt như Thuần Dương Đạo Kiếm của Lăng Vân Tử, chỉ khác là do ma khí âm tà ngưng tụ thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận