Côn Luân Ma Chủ

Chương 1892: Kẻ trường sinh

Có lẽ theo Chung Thần Tú, những chỗ tốt mà hắn đã trao chỉ tương đương với giá hỏi đường của hắn.

Nhưng đối với những người nhận được chỗ tốt, đây là vận may, vận may lớn bằng trời.

Cho nên có người muốn kỷ niệm Chung Thần Tú, có tạc một bức tượng cũng rất bình thường.

Lúc này gương mặt Ninh Huyền Cơ lại nở nụ cười như có như không, lẩm bẩm: “Thú vị, thú vị, đã rất lâu rồi đạo gia ta không gặp chuyện thú vị như vậy.”

Năm trăm năm trước Ninh Huyền Cơ cho rằng mình đã thăm dò toàn bộ ở hạ giới, kết quả không ngờ năm trăm năm sau trở lại, hạ giới còn phát sinh nhiều chuyện thú vị như vậy.

Nhìn cảnh tượng kỳ diệu khi hai thế giới dung hợp, Ninh Huyền Cơ khoát tay áo nói: ”Được rồi, bây giờ tiểu tử ngươi muốn làm gì thì làm đi.

Đương nhiên ngươi có muốn ở lại xem cũng được, nhưng cảnh giới của ngươi chưa tới, hơn nữa ngươi cũng không đi theo con đường này, có xem cũng vô dụng.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, người của Đại La Thiên vừa hạ giới, đúng là còn nhiều chuyện đang chờ y xử lý.

Nhưng Sở Hưu chợt nghĩ ra điều gì, nhìn Ninh Huyền Cơ, không cất bước.

Ninh Huyền Cơ sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, cười lạnh nói: “Tiểu tử, đạo giết âm thanh nói gì cũng giữ lời, chẳng lẽ lại nợ lời hứa với ngươi? Ngươi tự nhìn lại xem bây giờ mình đã mấy trọng thiên rồi?”

Lúc này Sở Hưu mới phản ứng lại, không ngờ y đã đạt tới ngũ trọng thiên.

Thật ra vừa rồi Sở Hưu dẫn dắt lực lượng bản nguyên âm dương, tuy Ninh Huyền Cơ đã dẫn đường cho phần lớn lực lượng bản nguyên, nhưng vẫn còn một bộ phận ở lại trong người Sở Hưu.

Một phần lực lượng đó không nhiều không ít, được Ninh Huyền Cơ khống chế cực kỳ chính xác, vừa vặn giúp y đột phá bình cảnh ngũ trọng thiên.

Nhưng Sở Hưu vừa mở được cửa vào đã chứng kiến bóng dáng của Chung Thần Tú, bị chuyện này làm cho kinh ngạc cho nên trong lúc nhất thời còn chưa nhận ra biến hóa trên người mình.

Sở Hưu không hề ngượng ngùng chắp tay với Ninh Huyền Cơ nói: “Nếu đã vậy, tiền bối cứ ở lại đây tu luyện, tại hạ xin cáo lui trước.”

Sau khi trở lại Chí Tôn Đảo, Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ đang giằng co tại đây, cũng là chờ Sở Hưu.

Sau khi thấy Sở Hưu về, hai người đều muốn một kết quả, để Sở Hưu giúp đỡ mình.

Sở Hưu vung tay nói: “Hai vị nghĩ quẩn rồi, Đông Hải chỉ lớn có vậy, tranh đoạt có gì thú vị.

Hiện tại kỷ nguyên mới đang đến, mức độ nguyên khí trên khắp giang hồ đã tăng thêm nhiều, có lẽ các ngươi ở Đông Hải nên cảm giác không được rõ ràng, nhưng võ lâm Trung Nguyên đã hoàn toàn thay đổi.

Hai vị đều muốn gia nhập Côn Luân Ma Giáo, ta đều hoan nghênh, chuyện này không có gì xung đột.

Lát nữa ta sẽ phái người tới khu vực Đông Hải, truyền thụ cho các ngươi một số công pháp. Các ngươi có thể tự đi, cũng có thể chọn một số đệ tử tinh nhuệ trong môn phái đưa tới võ lâm Trung Nguyên tu luyện.

Phải đưa mắt nhìn xa một chút, tương lai của chư vị không chỉ có những thứ trước mắt đâu.”

Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ nhìn nhau, tuy hai bên còn ngứa mắt với nhau, nhưng Sở Hưu đã nói vậy rồi, bọn họ đành chắp tay nói: “Vâng, xin tuân theo lời dạy của giáo chủ!”

Lúc trước thế lực võ lâm hải ngoại còn tạm được.

Nhưng đó là quá khứ, hiện tại chọn bừa một tông môn trong Trung Nguyên cũng mạnh hơn khu vực hải ngoại.

Nhưng muỗi ít vẫn là thịt, đã muốn tranh đoạt khí vận, vậy không thể bỏ qua khu vực hải ngoại được.

Tuy nơi này ít người nhưng dù sao vẫn có một ít, nhân lúc người khác chưa chú ý tới, cứ thu hồi nhận vào thế lực của mình mới là vương đạo.

Còn bên phía võ lâm Trung Nguyên, trong lúc Sở Hưu và Ninh Huyền Cơ đi hải ngoại, võ giả Đại La Thiên hạ giới đã gây ra sóng to gió lớn, khiến tình hình giang hồ hoàn toàn rối loạn.

Các cường giả như Đạo Tôn tới khu vực Nam Hải tìm kiếm manh mối về Trường Sinh Thiên, nhưng các đệ tử mà họ lưu lại vẫn dựa theo lời căn dặn lúc trước, khai tông lập phái ở khu vực hạ giới.

Trong đó Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đều cư ngụ ở Đông Tề, còn Tam Thanh Điện lại tới Tây Sở.

Thật ra trong Đông Tề bầu không khí Đạo môn mới là nặng nhất, nhưng có lẽ Đạo Tôn cố kỵ Ninh Huyền Cơ nên trước khi đi đã căn dặn Đạo môn tới Tây Sở.

Còn Tinh Hà Võ Viện cũng cư ngụ tại Đông Tề, Thiên Hạ Kiếm Tông lại chọn tới Tây Sở.

Còn có không ít võ giả của giới Cổ Tôn cùng với các tông môn kém hơn một bậc, lục tục an cư lạc nghiệp trên giang hồ, chủ yếu là chọn Tây Sở và Bắc Yên.

Đông Tề là khu vực trung tâm, cho nên có quá nhiều thế lực võ lâm, hạ lạc tại Đông Tề sẽ gây ra xung đột rất lớn.

Võ giả Đại La Thiên vừa hạ giới, cho dù bọn họ có thực lực nhưng cũng không muốn gây ra tranh chấp trong thời điểm này, cho nên đại đa số đều chọn Bắc Yên và Tây Sở hoang vắng.

Lúc này trong hoàng cung Bắc Yên, hoàng đế Hạng Lê đang phẫn nộ ném bàn.

“Khốn kiếp! Làm càn! Sao bọn chúng dám sỉ nhục trẫm như vậy? Cung điện của trẫm lại phải nhường đất cho tông môn của bọn chúng, rốt cuộc bọn chúng có để hoàng tộc Bắc Yên ta vào mắt không?”

Thật ra mấy năm gần đây Hạng Lê sống rất thoải mái.

Triều đình Tây Sở vốn yếu thế, không cần nói nhiều.

Bên phía Đông Tề thì Lữ Hạo Xương già cả ngu ngốc, hơn nữa cố gắng không sống tiếp mà không chịu thoái vị. Có lẽ hắn mà không chết, đám con cháu hắn cũng không nhịn được muốn hắn chết.

Bên ngoài không có bất cứ uy hiếp nào, còn trong nội bộ Bắc Yên, tuy trong võ lâm Bắc Yên cũng có một số thế lực vừa quật khởi, nhưng do có Côn Luân Ma Giáo kiềm chế, bọn họ cũng không dám làm càn, cho nên thời gian vừa rồi là Bắc Yên phát triển yên ổn phồn hoa nhất, tới tận bây giờ.

Trước đây không lâu, trong Bắc Yên xuất hiện một thế lực mới quật khởi, không ngờ một trong Bát Phái là Kim Cương Môn lại chiếm vị trí mà Hạng Lê định xây dựng cung điện, thậm chí còn đánh trọng thương một vị tổng quản đại nội của triều đình, không khác nào khiêu khích triều đình Bắc Yên.

Trong đại điện ngoài Hạng Long ra còn có hộ quốc đại tướng quân của Bắc Yên - Hạng Võ, cùng với người thống lĩnh cung phụng đường của hoàng thất - Hạng Sùng.

Hạng Sùng trầm giọng nói: “E là đối phương thật sự không để hoàng tộc Bắc Yên ta vào mắt.

Môn chủ của Kim Cương Môn kia - Tiếu Kim Cương Tống Vạn cũng là người tài, tình cờ nhận được một bộ Kim Cương Nộ Mục Tâm Kinh của Kim Cương Viện trong Đại Quang Minh Tự, dựa vào nó mà lập nghiệp, còn tu luyện tới mức mạnh hơn cả thủ tọa Kim Cương Viện lúc trước.

Gần đây nguyên khí trên giang hồ tăng vọt, hắn cũng dựa vào cơ duyên đó bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Tuy người này thế lực Nộ Mục Kim Cương Tâm Kinh nhưng có thể khống chế hoàn toàn lửa giận trong lòng, thậm chí còn là kẻ cương khí gian xảo, gặp ai cũng cười ha hả, cho nên mới được gọi là Tiếu Kim Cương. Đối mặt với các tông môn khác trong Bắc Yên hay hoàng tộc Bắc Yên ta hắn vẫn rất cung kính.”

Hạng Võ ở bên cạnh vừa ăn chuối tiêu vừa nói: “Không sai, lão già đó đúng là biết điều, trước đó còn tặng ta cả một xe chuối tiêu.

Nhưng sao bây giờ lão già này lại bành trướng dã tâm như vậy? Ăn chuối tiêu no quá à?”

Hạng Sùng lạnh nhạt nói: “Bành trướng? Tống Vạn vốn là ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ mạnh, bây giờ dám khiêu chiến với triều đình Bắc Yên, đơn giản là tìm được chỗ dựa mà thôi!”

“Chỗ dựa lớn đến đâu? Lớn hơn triều đình Bắc Yên ta à?”

Hạng Sùng trầm giọng nói: “Võ Tiên đã đủ lớn chưa? Võ Tiên tứ trọng thiên trong số Cổ Tôn ở Đại La Thiên, Xích Hà Tôn Giả - Liễu Thiên Nguyên đã thành lập Xích Hà Thần Tông ở Bắc Yên, Tống Vạn là kẻ đầu tiên gia nhập dưới trướng, được nhận làm đệ tử, truyền thụ công pháp, toàn quyền phụ trách thành lập Xích Hà Thần Tông.

Hắn chiếm vị trí cung điện của bệ hạ không phải vì Kim Cương Môn mà là để thành lập Xích Hà Thần Tông, dù sao đây cũng là khu vực phong thủy tốt hiếm có ở Bắc Yên ta.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận