Côn Luân Ma Chủ

Chương 1994: Tiến đánh Phạm giáo! 2

Sở Hưu lắc đầu nói: “Đây không phải súc sinh mà là thân thể sinh linh hoàn mỹ mô phỏng theo thượng cổ ma thần.

Nếu tiền bối cảm thấy thân thể của hắn không tốt, vậy đợi tương lai ngươi dùng bộ thân thể này đột phá, hoàn toàn có thể tái tạo lại thân thể, sao phải đắn đo như vậy?”

Ma khí dâng trào quanh người Vô Thượng Thiên Ma, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Được! Bản tôn đáp ứng ngươi!”

Nói thật lòng thì thân thể Nguyên Thần thật sự coi là hoàn mỹ, tuy còn một chút tỳ vết nhưng với thiên phú của thân thể này, có tu luyện tới cửu trọng thiên cũng không thành vấn đề.

Còn bây giờ Vô Thượng Thiên Ma cũng muốn tìm một thân thể hoàn mỹ, chỉ tiếc thân thể mà hắn coi trọng đều là người mà hắn không chọc nổi, hắn chọc được thì hắn lại chướng mắt.

Cho nên bây giờ thân thể Nguyên Thần bày trước mặt, Vô Thượng Thiên Ma cũng có thể cân nhắc.

Dứt lời, nguyên thần của Vô Thượng Thiên Ma trực tiếp chui vào thân thể của Nguyên Thần.

Chỉ trong chớp mắt, ma khí bao phủ xung quanh Nguyên Thần, trực tiếp đứng thẳng dậy, lực lượng tăng cường nhanh chóng, chỉ chốc lát đã lên tới bát trọng thiên.

Trước đó Nguyên Thần có thực lực tương đương với ngũ trọng thiên, Vô Thượng Thiên Ma cũng có thực lực tương tự.

Cho nên lúc này hai bên cộng lại, có thể lên tới bát trọng thiên cũng không có gì kỳ lạ, điều này cũng trong dự đoán của Sở Hưu.

Nhưng lúc này thực lực của Sở Hưu tăng mạnh, hắn đột nhiên cười một tràng dài, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu bỗng hóa thành trêu tức.

Hậu bối vô tri này còn quá trẻ, lời hứa chẳng phải để đổi ý à?

Nhưng ngay lúc này Sở Hưu lại giơ tay kết ấn. Chỉ trong chớp mắt một luồng lực lượng nóng rực đã truyền vào thân thể Vô Thượng Thiên Ma, khiến hắn rú thảm một tiếng, ma khí quanh người tiêu tán.

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Sau khi lấy được thân thể Nguyên Thần này, ta đã nghiên cứu một chút. Cặp sừng của hắn là một âm một dương, ngưng tụ hai luồng sức mạnh.

Ta cho thêm một chút lực lượng bản nguyên cực dương của mình trong cái sừng lực lượng cực dương.

Nhưng tiền bối không cần lo lắng, chỉ cần tiền bối ngoan ngoãn phối hợp với ta, ta sẽ không dùng lực lượng đó.

Đợi tương lai tiền bối khôi phục lực lượng, đương nhiên cũng có thể giải trừ luồng lực lượng này.”

Sở Hưu rất giữ chữ tín, nhưng y không tin Vô Thượng Thiên Ma cũng giữ chữ tín.

Nói chuyện chữ tín với một thằng điên, ngươi là thằng ngốc à?

Cho nên khi hạ quyết định này, Sở Hưu đã động tay động chân trên thân thể kia.

Vô Thượng Thiên Ma căm hận nói: “Tiểu tử, ngươi điên rồi!”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không thể không có phòng bị. Tiền bối đi theo ta, giúp ta giải quyết Phạm Giáo, ngươi sẽ tự do.”

Có lẽ sau khi được thả đã bị đả kích quá nhiều, lần này Vô Thượng Thiên Ma không nói gì thêm mà ngoan ngoãn đi theo Sở Hưu trở về, chuẩn bị tấn công Phạm Giáo.

Sau khi trở lại Côn Luân Ma Giáo, Sở Hưu lập tức điều động lực lượng, đồng thời thông báo cho hoàng thất Đông Tề chuẩn bị tiếp ứng, trực tiếp phát động tất cả các thế lực tấn công Phạm Giáo!

Hành động với quy mô lớn như vậy là không cách nào giấu giếm, đương nhiên lần này Sở Hưu định đường đường chính chính đánh tới, không dùng âm mưu quỷ kế gì, cho nên cũng không cần giấu giếm.

Chuyện này vừa diễn ra, toàn bộ giang hồ lập tức chấn động, cả hai giới thượng hạ đều cực kỳ khiếp sợ.

Tuy Đại La Thiên và hạ giới luôn có tranh chấp, nhưng lần này Sở Hưu tấn công Phạm Giáo, uy thế như muốn chọc trời.

Trong Phạm Giáo, Lâu Na Già đang bế quan dưỡng thương lại bị Diêm Ma ngắt đứt, hắn bất mãn nói: “Chẳng phải ta đã nói rồi à, trước khi ta chữa thương xong đừng tới quấy rầy! Trời sập hay sao?”

Diêm Ma mặt không biểu cảm nói: “Trời chưa sập nhưng cũng có chuyện lớn rồi, cái mồm thối của ngươi linh nghiệm rồi, Sở Hưu đánh tới thật, hơn nữa còn dốc toàn lực, phát động toàn bộ lực lượng của Côn Luân Ma Giáo tấn công Phạm Giáo ta.

Chúng ta vừa nhận được tin, có lẽ tên Sở Hưu kia đã đang trên đường.”

Lâu Na Già vẻ mặt không thể tin nổi, lẩm bẩm nói: “Không thể nào? Làm sao hắn dám? Hắn lấy đâu ra tự tin?”

Tuy trước đó người bảo Diêm Ma cẩn thận là hắn, bảo Diêm Ma đề phòng vạn nhất cũng là hắn, nhưng hắn vẫn không thể tin được lại ra tay, hơn nữa Sở Hưu còn dám ra tay!

Diêm Ma lạnh lùng nói: “Được rồi, người ta đã ra tay rồi, ai quan tâm hắn có dám hay không?

Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu tên Sở Hưu kia dám đến, vậy chúng ta dốc toàn lực ứng chiến là được.

Chúng ta đường đường là Phạm Giáo, chẳng lẽ lại sợ tên Sở Hưu kia hay sao?

Trước khi ngươi xuất quan, ta đã cho người về Đại La Thiên, mang một số trận pháp và lá bài tẩy của Phạm Giáo tới hạ giới.

Lần này Sở Hưu mà dám tới, ta sẽ cho hắn có đi mà không có về!”

So với Lâu Na Già, tuy Diêm Ma suy nghĩ ít hơn một chút, nhưng trong thời điểm này lại càng quyết đoán hơn Lâu Na Già.

Nghe vậy Lâu Na Già chỉ khẽ lắc đầu, đã tới nước này có suy nghĩ mưu đồ gì cũng vô dụng, chỉ có thể làm như Diêm Ma nói, quyết chiến một trận.

...

Trong Thiên La Bảo Tự, các Võ Tiên thủ tọa được Tế Thiện thiền sư dẫn đầu, đang ngồi đó bàn bạc, hẳn là ý kiến về chuyện này.

Tế Không cười nói: “Chư vị nghiêm túc như vậy làm gì? Nếu để ta nói thì có nhìn thế nào đây cũng là chuyện tốt.

Sở Hưu dốc toàn lực tấn công Phạm Giáo, thắng thì Thiên La Bảo Tự chúng ta bớt đi một đại địch, bại thì Phạm Giáo tổn thương nguyên khí, chúng ta cũng có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Cho nên nếu bảo ta nói, chúng ta còn bàn bạc gì nữa, cứ đứng ngoài xem kịch là được.”

Những người khác cũng gật nhẹ đầu.

Chỉ cần là chuyện dính tới Phạm Giáo, chỉ cần Phạm Giáo chịu thiệt, bọn họ vui còn không kịp.

Lúc này Hư Vân đột nhiên nói: “Các vị thủ tọa, tên Sở Hưu kia này xuất thân Ma đạo, thủ đoạn độc ác, tâm tư cay nghiệt.

Hôm nay Thiên La Bảo Tự và hắn có thù oán, chẳng bằng nhân cơ hội này giải quyết luôn cả hắn đi!”

Tề Thiện thiền sư thở dài nói: “Giải quyết Sở Hưu thì đơn giản, nhưng vạn nhất khiến hắn chó cùng rứt giậu, thả vị ở Đại La Thiên, đó là chuyện không ai muốn thấy.

Hư Vân, chúng ta biết thù hận giữa ngươi và Sở Hưu, mối thù diệt môn đúng là không đội trời chung.

Nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ cho đại cục một chút, chuyện này để sau bàn lại.”

Nghe Tề Thiện thiền sư nói vậy, Hư Vân chỉ gật nhẹ đầu, không nói gì thêm, nhưng khóe mắt lại có một luồng khí đen xẹt qua.

...

Trong Tinh Hà Võ Viện, Phương Đạo Trần nhận được tin tức, vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ 12 tiếng, một thân một mình rời khỏi.

Hắn không định ra tay, chỉ định đứng xem.

Nội tình của Tinh Hà Võ Viện vẫn hơi kém, Mạnh Tinh Hà không có mặt, bọn họ có nhúng tay vào cũng không có ý nghĩa gì.

Phản ứng của các đại phái cũng giống như dự đoán của Sở Hưu, Tinh Hà Võ Viện không định ra tay, còn Tam Thanh Điện lại muốn quản chuyện này.

Sau khi nhận được tin, Hoắc Cung Bật lập tức hừ lạnh một tiếng nói: “Tên Sở Hưu kia đúng là ngông cuồng không biết điểm dừng, tưởng dưới hạ giới này không có ai trị được hắn chắc?”

Trịnh Thái Nhất lắc đầu nói: “Chuyện này chúng ta có thể quản, nhưng không thể cưỡng ép được.

Đây là ân oán giữa Phạm Giáo và Sở Hưu, nếu chúng ta dính vào nhân quả thì không đáng.

Chỉ cần đừng để tên Sở Hưu kia làm càn quá mức là được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận