Côn Luân Ma Chủ

Chương 1007: Thực lực của Lã Phượng Tiên

Lần thứ nhất Sở Hưu bị vây công, mặc dù hắn cũng ra tay giúp đỡ, có điều chỉ là dệt hóa trên gấm mà thôi.

Còn lần trước Sở Hưu cứu hắn thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tính cách Lã Phụng Tiên chính là như vậy, người khác đối tốt với hắn một phần, hắn sẽ trả lại ba phần.

Giờ Sở Hưu đã làm tới cả mười phần, Lã Phụng Tiên thậm chí không biết nên trả thế nào, chỉ có thể giúp Sở Hưu trong những chuyện đủ khả năng.

Sở Hưu biết tâm ý của Lã Phụng Tiên, huống hồ y cũng muốn xem xem sau khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Lã Phụng Tiên mạnh tới mức nào. Cho nên Sở Hưu không từ chối, y trực tiếp nói: “Vậy thì được, Lã huynh tới đi!”

Yến Lưu Băng thấy Sở Hưu với Lã Phụng Tiên còn nhường tới nhường lui, coi hắn như món hàng, không khỏi tức giận nói: “Các ngươi chết chắc rồi!”

Đối đầu với Sở Hưu có chiến tích giết chết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, Yến Lưu Băng thật sự lo lắng.

Nhưng đối dầu với một Lã Phụng Tiên chỉ vừa bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, Yến Lưu Băng chỉ cho rằng đối phương đang tự tìm đường chết.

Trong tuấn kiệt trẻ tuổi thế hệ này, Sở Hưu, Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền khi ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã khiến các tông sư võ đạo không dám khinh thường.

Bậc thứ hai là bọn Phương Thất Thiếu, Doanh Bạch Lộc cùng Lã Phụng Tiên.

Mặc dù thực lực bọn họ cũng rất bất phàm, nhưng theo suy nghĩ của phần lớn người trong giang hồ, bọn họ kém hơn đám người Sở Hưu một bậc.

Đối đầu với Sở Hưu, Yến Lưu Băng không dám chắc chắn. Nhưng đối đầu với một Lã Phụng Tiên vừa mới bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, chẳng lẽ y còn không chắc thắng?

Lã Phụng Tiên không nói gì, chỉ cầm Phương thiên họa kích trong tay bước ra.

Thật ra Lã Phụng Tiên là người rất tốt tính, như Sở Hưu đôi khi miệng lưỡi rất ác, khiến đối phương nổi giận đùng đùng. Nhưng có lúc nào ngươi thấy Lã Phụng Tiên động thủ với người khác lại mở miệng chửi rủa không?

Cho dù Nhan Phi Yên và Việt Nữ Cung lừa hắn như vậy, , Lã Phụng Tiên cũng không nói gì quá đáng.

Hơn nữa cùng là người không nói năng hung hăng, khác với Lý Phi Liêm vừa ra tay đã muốn đoạt mạng đối thủ, Lã Phụng Tiên đứng ra đầu tiên là chắp tay thi lễ với Yến Lưu Băng. Sau tiếng hừ lạnh của Yến Lưu Băng hắn mới trực tiếp xuất kích đánh xuống. Một tiếng nổ lớn vang lên, khí thế hùng hồn cuồng bạo đột nhiên bộc phát, lật đổ thiên địa phá tan sơn hà!

Ngay khi Lã Phụng Tiên đánh ra đòn thế đó, Yến Lưu Băng lập tức biến sắc.

Không có bất cứ kỹ xảo biến hóa này, thứ đang có chỉ là lực lượng, lực lượng cực hạn, lực lượng khiến người ta tuyệt vọng!

Yến Lưu Băng hai tay kết ấn, ma khí màu đen bùng lên xung quanh người, huyễn hóa ra một ma thần đầu có hai sừng bước từ trong làn sương đen ra, kêu lên một tiếng chói tai, đón lấy đòn thế của Lã Phụng Tiên.

Công pháp của Tà Cực Tông chủ yếu là chữ ‘tà’.

Diệp Thiên Tà dùng thân người tu luyện công pháp hung thú đã đủ tà rồi, còn Yến Lưu Băng của Tế Ma Điện lại thông qua hài cốt ma thần từ thời thượng cổ truyền xuống, ngày đêm tế bại, đạt được một chút chân ý của ma thần. Sau đó hắn lại dùng cương khí mô phỏng lại, cũng cực kỳ quỷ dị.

Nhưng dưới đòn thế này của Lã Phụng Tiên, ma thần đầu có hai sừng kia trực tiếp bị đánh nát, nổ thành một làn sương đen.

Yến Lưu Băng đột nhiên biến sắc, ma khí màu đen sau lưng hắn huyễn hóa thành hai cánh, một bóng đen lướt qua, chớp mắt đã thối lui hơn mười trượng.

Đòn thế của Lã Phụng Tiên không hề dừng lại tiếp tục đập xuống trước mặt Yến Lưu Băng. Mặt đất lập tức nổ thành một cái hố lớn cỡ mười trượng, chấn động lan tỏa ra xung quanh khiến đất đai nứt nẻ không ngừng, vết rách không ngừng kéo dài. Chiêu này của Lã Phụng Tiên không ngờ lại tạo thành một cơn động đất cỡ nhỏ, uy thế sánh vai với thiên địa.

Cầm kích bước tới, Ma Thần Vô Song Kích được Lã Phụng Tiên thi triển tới cực hạn, mang theo khí thế cuồng bạo không gì sánh nổi tiếp tục đánh về phía Yến Lưu Băng.

Yến Lưu Băng gầm lên một tiếng, trong làn sương đen ngưng tụ vô số ma thần quỷ dị mọc ra hai cánh lao về phía Lã Phụng Tiên, nhưng đều bị Ma Thần Vô Song Kích của hắn đập nát.

Thật ra ma thần mà Tế Ma Điện thờ cúng không thật sự là ma thần mà chỉ là hung thú thượng cổ khá cường đại mà thôi, nhưng nó mang theo nhiều lực lượng quỷ dị, khiến những dân chúng ngu muội thời thượng cổ tế bái như ma thần.

Đã bao năm như vậy, Tà Cực Tông tìm được không ít thứ tương tự, cho nên trong Tế Ma Điện không chỉ thờ phụng một ma thần.

Chỉ có điều những thứ này trước mặt Lã Phụng Tiên đều yếu ớt không chịu nổi một đòn.

Gương mặt Sở Hưu không chút biểu cảm, y không hề lo lắng gì về Lã Phụng Tiên.

Thật ra thực lực Lã Phụng Tiên cũng bị rất nhiều người trong giang hồ coi nhẹ.

So với Sở Hưu kết thù kết oán khắp nơi, Lã Phụng Tiên hầu như không có kẻ thù không chết không thôi trên giang hồ.

Cho nên chuyện này cũng khiến Lã Phụng Tiên rất ít khi ra tay toàn lực, khiến mọi người đánh giá thấp thực lực của hắn.

Đặc biệt là Yến Lưu Băng còn dùng thủ đoạn cương khí hóa hình đối phó với Lã Phụng Tiên, hành động này theo Sở Hưu thấy rõ ràng là tự tìm đường chết.

Lã Phụng Tiên được truyền thừa từ ai? Ma Thần tái thế Lã Ôn Hầu!

Trong thời thượng cổ vị này cường đại tới mức có thể khiến ma thần chân chính cúi đầu, mấy vật chết dùng cương khí hóa hình này mà muốn làm thương tổn tới Lã Phụng Tiên, đúng là nực cười.

Thấy thế công của mình đều hóa thành hư ảo trước mặt Lã Phụng Tiên, thậm chí bản thân cũng bị ép lui, Yến Lưu Băng gầm lên một tiếng, áo đen xốc lên ma khí gào thét. Rốt cuộc tướng mạo của hắn cũng hiện lên trước mặt mọi người.

Giờ coi như Sở Hưu đã hiểu vì sao Yến Lưu Băng lại luôn giáo mình trong áo choàng đen, bởi vì Yến Lưu Băng đã hoàn toàn không ra ‘hình người’.

Chỉ thấy bên mặt trái Yến Lưu Băng là một màu đen kịt, bên trên còn có ma văn.

Mặt bên phải của hắn lại nổi lên từng mạch máu thô kệch dữ tợn, đúng là không còn hình người nữa.

Không biết hắn tu luyện công pháp xảy ra vấn đề hay công pháp Tế Ma Điện vốn quỷ dị như vậy.

Ma khí vô biên hội tụ trong tay trái Yến Lưu Băng, tay trái của hắn lập tức trở nên tái nhợt, như bị rút sạch tất cả máu tươi.

Một tay duỗi ra, ma vân hội tụ, một bàn tay lớn do ma khí ngưng tụ thành che khuất cả bầu trời ầm ầm đánh xuống, chộp xuống đầu Lã Phụng Tiên!

Lúc còn trẻ Yến Lưu Băng to gan điên cuồng, hắn tình cờ nhận được một xương tay không giống xương người, ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại. Hắn lại còn cấy ghép khúc xương này vào tay trái mình, mặc dù nhận được lực lượng cường đại chẳng khác nào cánh tay ma thần nhưng cũng khiến dung mạo hắn bị hủy hoại, ma văn bên má trái của hắn xuất hiện chính vì vậy.

Nhưng cánh tay này lại vô cùng cường đại, một khí sử dụng thậm chí sẽ thôn tính khí huyết của hắn, cho nên nếu không phải lúc liều mạng Yến Lưu Băng hầu như không dám dùng tới. Có thể thấy giờ hắn đã bị Lã Phụng Tiên ép tới mức nào.

Nhưng đối mặt với đòn thế này, sắc mặt Lã Phụng Tiên lại không hề thay đổi.

Phương thiên họa kích trong tay hắn đột nhiên đổi thành thần binh Vô Song, uy thế vô cùng hung ác cuồng bạo. Một kích đánh ra, cánh tay ma thần ầm ầm vỡ vụn, thân thể Yến Lưu Băng cũng bị đòn thế này quất bay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận