Côn Luân Ma Chủ

Chương 1614: Lai lịch của Thiên Môn 1

Bên ngoài Lăng Tiêu Tông, Tần Bách Nguyên không đi khỏi mà thủ hộ tại đó.

Tuy Sở Hưu đã vào trong Linh Tiêu Cảnh, nhưng hắn vẫn không nhịn được nhớ tới những lời sư phụ của hắn từng nói, trong Linh Tiêu Cảnh phong ấn tồn tại khủng khiếp.

Nếu là đệ tử nhà mình, Tần Bách Nguyên còn yên tâm một chút, hắn cũng sợ Sở Hưu không nhịn được đi vào trong tìm tòi

Tuy thực lực của Sở Hưu hiện tại không thể

Đúng lúc này, bên trong Linh Tiêu Cảnh lại có một luồng chấn động lực lượng cường đại lan tới.

Tần Bách Nguyên thân là tông chủ đời trước, đã dạy bảo vô số đệ tử, gần như chỉ trong nháy mắt hắn đã lập tức phân biệt được đây chính là chấn động khi ngưng tụ lĩnh vực, chính thức bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Khoảnh khắc đó Tần Bách Nguyên lập tức cảm thấy khó chịu như nuốt phải con ruồi.

Sở Hưu đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không có gì là lạ.

Trước đó tu vi mà Sở Hưu thể hiện đã là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đỉnh phong, thậm chí về mặt lực lượng nội tình, y đã vượt qua đại đa số cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Tần Bách Nguyên bực mình là bên này Sở Hưu vừa đánh bại đệ tử Lăng Tiêu Tông bọn họ, kết quả lại mượn động thiên phúc địa của Lăng Tiêu Tông bọn họ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, cảm giác này thật sự khó chịu.

Lúc này trong Linh Tiêu Cảnh, lực lượng quanh người Sở Hưu bắt đầu co vào rồi lại bành trướng, một tầng lĩnh vực như sương mù mông lung lan tỏa quanh người y, từ một trượng, mười trượng, cuối cùng mở rộng tới trăm trượng.

Trong lĩnh vực sương mù mông lung này, quy tắc không gian bị vặn vẹo, tất cả đều bị tiêu diệt, thiên địa rối loạn, âm dương điên đảo, chỉ có mình Sở Hưu mới là chân thần duy nhất trong lĩnh vực!

Thiên Hồn cười tủm tỉm nhìn Sở Hưu nói: “Không tệ, rất không tệ, ta biết mà, cho dù tất cả những ký ức trước đây đều bị thanh tẩy nhưng ngươi vẫn là hóa thân Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã, tốc độ lĩnh ngộ như vậy mới là bình thường.”

Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Lĩnh vực mà Độc Cô Duy Ngã ngưng tụ ngày trước giống với ta à?”

Thiên Hồn lắc đầu nói: “Không giống, Độc Cô Duy Ngã ngưng tụ thành Vạn Ma lĩnh vực. Chắc ngươi đã từng tới Nguyên Thủy Ma Quật, khi lĩnh vực của Độc Cô Duy Ngã mở ra, trong lĩnh vực chính là Nguyên Thủy Ma Quật, chẳng qua là Nguyên Thủy Ma Quật của riêng Độc Cô Duy Ngã!”

Nghe Thiên Hồn nói vậy, Sở Hưu cũng thầm hoảng sợ.

Không ngờ hoàn cảnh của Nguyên Thủy Ma Quật có thể sáng tạo bằng sức người, rốt cuộc lĩnh vực của Độc Cô Duy Ngã khủng khiếp tới mức nào?

“Nhưng ngươi không cần lo lắng, con đường mà ngươi đi đã khác với Độc Cô Duy Ngã an bài.

lĩnh vực mà ngươi ngưng tụ lúc này tuy không thể sánh bằng lĩnh vực của Độc Cô Duy Ngã, nhưng rốt cuộc tương lai nó sẽ trưởng thành tới mức nào, chuyện này thì không ai biết.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, nhưng lĩnh vực của y nên đặt tên ra sao?

Lĩnh vực của Sở Hưu có thể nói là khác với hầu hết các lĩnh vực mà võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ngưng luyện ra, không bao hàm bất cứ thuộc tính nào, chẳng lẽ gọi là lĩnh vực Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn?

Tuy số lượng từ tương đối nhiều, có vẻ khá cường đại, nhưng cũng khá khó đọc. Suy khi suy nghĩ, Sở Hưu quyết định trực tiếp gọi nó là Thần Vực, mình là chân thần điều khiển mọi thứ trong lĩnh vực, cho nên gọi là Thần Vực.

“Đúng rồi, chuyện về Thiên Môn, ngươi biết được bao nhiêu?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Thiên Hồn lập tức phản ứng lại: “Ngươi có thù oán với Thiên Môn?”

Sở Hưu nheo mắt gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, thù oán lớn! Môn chủ Thiên Môn thế hệ này thiếu chút nữa giết ta, đương nhiên nếu không có hắn ta cũng không cách nào đi tới Đại La Thiên.”

Thiên Hồn lắc đầu nói: “Đám chó gác cửa này đúng là tự tìm đường chết.”

“Chó gác cửa?”

Thiên Hồn nói: “Trước đó Thiên Môn coi như người giữ cửa, còn bây giờ chỉ là một con chó gác cửa mà thôi, còn là loại chó phản bội chủ nhân.

Thật ra lai lịch của Thiên Môn rất đơn giản, ngày trước người ở hạ giới lên Đại La Thiên bắt buộc phải đả thông một cánh cửa, mà cánh cửa đó chính là Thiên Môn.

Người trong Đại La Thiên không muốn đối mặt với đại kiếp nạn thượng cổ khủng khiếp kia, sau khi tới Đại La Thiên, bọn họ cũng lo lực lượng của đại kiếp nạn thượng cổ sẽ lan tràn tới Đại La Thiên.

Cho nên bọn họ bố trí trận pháp ở Đại La Thiên và Thiên Môn, phong tỏa thông đạo, hơn nữa bố trí phong ấn khó tưởng tượng nổi ở Thiên Môn.

Người thủ hộ Thiên Môn đời thứ nhất là người giữ cửa đã mang ý quyết tử, sư đồ người nhà của bọn họ đều được đưa tới Đại La Thiên, được an bài đường ra, bọn họ thì mang ý thập tử vô sinh quyết tâm thủ hộ Thiên Môn dưới hạ giới.

Nhưng sau đó, tuy đại kiếp nạn thượng cổ rất đáng sợ nhưng vẫn lưu lại chút sinh cơ, đặc biệt là Hạ Phàm Thiên và Tiểu Phàm Thiên dung hợp, tái tạo thành thế giới mới, đại kiếp nạn cũng tiêu tán theo.

Những người giữ cửa của Thiên Môn đời trước đều rất bình thường, giám thị hạ giới, đề phòng đại kiếp nạn xảy ra, cứ cách một thời gian là dùng trận pháp truyền tin.

Nhưng mấy đời sau, người giữ cửa Thiên Môn đã không còn liên quan gì tới người giữ cửa đời trước, đương nhiên bọn họ cũng có suy nghĩ khác.”

Nói đến đây, Thiên Hồn cười lạnh một tiếng nói: ”Từ xưa tới nay, mọi chuyện luôn có định số, chỉ có lòng người là không cách nào đánh giá.

Đám người Đại La Thiên kia tính sót điểm này, người thủ vệ Thiên Môn những đời tiếp theo đã không cam tâm làm người giữ cửa đơn thuần nữa, cho nên bọn họ đóng con đường liên thông tới thượng giới, phong tỏa triệt để trận pháp, nhưng lại lợi dụng động thiên phúc địa mà Thiên Môn lưu lại năm xưa để tiến hành tu luyện.

Hơn nữa Thiên Môn là nơi liên thông giữa hai giới cho nên thiên địa nguyên khí cực kỳ dư dả, đây là bảo địa hàng thật giá thật.

Từ đó trở đi Thiên Môn không có người giữ cửa, chỉ có môn chủ và Cửu Đại Thần Tướng Thiên Môn.”

Sở Hưu nói: “Cho nên người của Thiên Môn thu thập chìa khóa Thông Thiên chỉ là không muốn người ngoài phát hiện bí mật của bọn chúng, cũng tức là không muốn người của hạ giới tới Đại La Thiên, để người Đại La Thiên biết tình huống trong Thiên Môn?”

Thiên Hồn gật đầu nói: “Đại khái là như vậy, Thiên Môn đơn phương ngắt đứt trận pháp, ngăn cản tin tức, cho nên đến bây giờ bên phía Đại La Thiên vẫn không biết tình hình Thiên Môn ra sao, còn tưởng người thủ vệ mà bọn họ lưu lại gặp bất trắc.

Chỉ có điều đám người kia tự tìm đường chết, năm trăm năm chọc phải Độc Cô Duy Ngã bị tàn sát gần hết, bây giờ bọn chúng lại trêu chọc ngươi, đây đúng là số mệnh.”

Sở Hưu cau mày nói: “vậy năm trăm năm trước, vì sao Độc Cô Duy Ngã không trực tiếp hủy diệt Thiên Môn, ngược lại còn lưu lại cho Thiên Môn một đường sinh cơ?”

Đây cũng là điều Sở Hưu nghi ngờ nhất, Độc Cô Duy Ngã không phải loại lòng dạ đàn bàn.

Thiên Hồn nói: “Rất đơn giản, vì hắn muốn lưu lại Thiên Môn tiếp tục làm chó canh cửa.

Tuy Thiên Môn là lũ chó canh cửa đã phản bội chủ nhân, nhưng sự tồn tại của bọn chúng cũng là cần thiết.

Phong ấn của Đại La Thiên và Thiên Môn là do những cường giả hạ giới năm xưa bố trí, phong ấn này có thể bảo trì một ngàn năm hay vài ngàn năm nhưng không thể giữ mãi được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận