Côn Luân Ma Chủ

Chương 1937: Con mắt thứ ba hoàn mỹ

Trong cơn giận dữ, Lục Giang Hà hóa thân thành biển máu, trực tiếp lao về phía hòa thượng Long Đồ. Nhưng ngay sau đó, hòa thượng Long Đồ giơ tay kết Kim Cương Ấn, phật quang hùng hồn đập xuống. Lục Giang Hà bị phong ấn của đối phương đánh văng trở lại, khí huyết quanh người cũng bị phong ấn kia làm cho bốc hơi mất không ít.

Hòa thượng Long Đồ kia thể hiện thực lực Võ Tiên ngũ trọng thiên, hiện tại đám người Lục Giang Hà không phải là đối thủ của hắn.

“Cùng tiến lên!”

Lục Giang Hà hô một tiếng, Thương Thiên Lương và Lã Phụng Tiên cũng lao tới bao vây hòa thượng Long Đồ kia.

Lúc này người của Thiên La Bảo Tự đã sững người, không biết rốt cuộc nên làm thế nào.

Bọn họ vốn đang giao chiến với người dưới trướng Sở Hưu, kết quả đánh đi đánh lại, sao trong di tích lại có thêm hai người? Hay nên nói là một người và một quái vật tự xưng là thần?

Lúc này Hư Vân lại đột nhiên biến sắc, hạ giọng nói: “Sư tổ? Sao lại là sư tổ?”

Tế Không thiền sư cau mày: “Ngươi nói hòa thượng kia là ai? Là sư tổ của ngươi?”

Hư Vân sắc mặt khó coi gật nhẹ đầu nói: “Nếu ta đoán không sai, hắn chính là phương trượng của Đại Quang Minh Tự năm trăm năm, Tái Thế Kim Cương - Long Đồ Thượng Nhân.

Hắn là người duy nhất trong lịch sử Đại Quang Minh Tự ta xuất gia nửa đường mà cuối cùng trở thành phương trượng.

Nhưng năm trăm năm trước hắn đã chết rồi, chết dưới tay Vô Tâm Ma Tôn trong Tứ Đại Ma Tôn dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, sao bây giờ vẫn còn sống?”

Trước đó Hư Vân chỉ cảm thấy hòa thượng Long Đồ hơi quen thuộc, nhưng hòa thượng Long Đồ là người của năm trăm năm, hơn nữa Hư Vân cũng không mấy quan tâm tới lịch sử, chỉ là thời niên thiếu từng thấy bức tranh và sự tích của Long Đồ Thượng Nhân trong Tàng Kinh Các nên trong lúc nhất thời vẫn không nhận ra.

Nhưng vừa rồi hòa thượng Long Đồ thi triển Kim Cương Ấn đánh bay Lục Giang Hà, Hư Vân mới xác định thân phận của đối phương.

Toàn bộ lịch sử Đại Quang Minh Tự chỉ có mình hòa thượng Long Đồ là thôi diễn võ kỹ cơ sở Kim Cương Ấn tới mức xuất thần nhập hóa như vậy.

Tế Không cau mày nói: “Người chết năm trăm năm trước làm sao sống lại được? Trừ phi năm trăm năm trước hắn không chết hẳn, thân thể và nguyên thần được bảo tồn, phong ấn.”

Hư Vân lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nào, ngày trước Đại Quang Minh Tự ta tận mắt thấy hắn bị giết chết, nguyên thần tiêu tán, thi thể cũng được tiền bối của Đại Quang Minh Tự ta đích thân hỏa táng, còn lưu lại xá lợi tử.”

Nghe Hư Vân nói vậy, Tế Không cũng chần chừ, không hiểu rốt cuộc tình hình ra sao.

Còn lúc này trong trận đánh, hiển nhiên Nguyên Thần đã tin lời hòa thượng Long Đồ, trên trán lộ ra vết nứt, vô số tơ máu nhô ra, muốn đoạt lại con mắt thứ ba.

Nhưng thứ này là then chốt giúp Sở Hưu đột phá, đừng nói kẻ trước mắt chỉ là ngụy thần do con người tạo ra, cho dù nó có là thần linh chân chính, Sở Hưu cũng dám ra tay cướp đoạt!

Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân được thi triển, trực tiếp bao phủ Nguyên Thần và con mắt thứ ba, sáu loại lực lượng chia cắt tập kích, ý đồ vây khốn Nguyên Thần, đoạt lấy con mắt thứ ba.

Hơn vạn năm trước, Nguyên Thần vừa được chế tạo đã bị phong ấn, Nguyên Thần Cung cũng động tới một cấm kỵ nào đó nên bị hủy diệt.

Cho nên thật ra Nguyên Thần chưa từng trải qua chiến đấu.

Nhưng hắn vốn là là sản phẩm tập hợp tất cả lực lượng của Nguyên Thần Cung, tạo ra sinh linh hoàn mỹ, thiên phú chiến đấu đã khắc sâu vào tận xương tủy của hắn.

Hắn không cần công pháp, cũng không cần võ kỹ, hắn chính là tồn tại tối cường!

Âm dương nhị khí trong hai sừng trên đỉnh đầu Nguyên Thần không ngừng bay lượn quanh người hắn, thân hình Nguyên Thần đột nhiên bắn về phía Sở Hưu, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã phá vỡ bức tường âm thanh, tạo thành một tiếng nổ vang, đồng thời trực tiếp dùng lực lượng thân thể vượt qua phong tỏa của Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân.

Không ngờ hắn lại cực kỳ quả quyết, lựa chọn bỏ qua tranh đoạt con mắt thứ ba mà đi giải quyết Sở Hưu trước, đến lúc đó đương nhiên sẽ lấy lại được con mắt thứ ba.

Thiên phú chiến đấu như vậy cực kỳ kinh khủng, lựa chọn hoàn toàn dựa theo bản năng.

Nhưng rất đáng tiếc, trong một số thời điểm lựa chọn như vậy chưa hẳn đã chính xác, rất nhiều người thường có ảo giác mình có thể thắng.

Tuy Nguyên Thần được tôn là sinh linh hoàn hảo, nhưng dù áo sau nó cũng không thật sự hoàn hảo, nó chọn Sở Hưu làm mục tiêu vốn đã là sai lầm lớn nhất!

Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, dưới sự tăng cường của Thánh Ma Bất Diệt Thân, thân hình của Sở Hưu càng giống ma thần hơn Nguyên Thần.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Nguyên Thần kia bị đánh bay ra ngoài, nhưng thân thể nó cũng cực kỳ cường hãn, cho dù nghênh đón chiêu quyền của Pháp Thiên Tượng Địa, nó vẫn không bị tổn hại mà trực tiếp lắc lư cái đầu, lại giết tới.

Cùng lúc, bốn cánh tay sau lưng nó kết ấn, trên trời dưới đất, lực lượng tứ cực không ngừng diễn hóa.

Thanh Long Bạch Hổ, Chu Tước Huyền Vũ.

Lấy Nguyên Thần làm trung ương, không ngờ chỉ dùng sức một người mà bố trí được một trận pháp.

“Thú vị, xem ra ngươi đã học hết những công pháp của Nguyên Thần Cung?

Đáng tiếc thành tựu lớn nhất của Nguyên Thần Cung không phải công pháp của bọn họ mà là ngươi.”

Sở Hưu đã lười dây dưa với Nguyên Thần này.

Thực lực mà đối phương thể hiện khoảng Võ Tiên ngũ lục trọng thiên, nhưng thân thể đối phương cực kỳ kinh khủng, vì vậy mức độ uy hiếp có thể sánh ngang với thất trọng thiên.

Sở Hưu đã kết hợp Pháp Thiên Tượng Địa và Thánh Ma Bất Diệt Thân, có thể nói là lực lượng cực hạn, cho dù là Võ Tiên thất trọng thiên như thế cũng phải dốc toàn lực mới có thể đỡ được.

Kết quả Nguyên Thần chỉ dùng thân thể đã đỡ được Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu, thậm chí còn không bị thương, chỉ bị đánh bay. Có trời mới biết rốt cuộc năm xưa Nguyên Thần Cung dùng cách gì để chế tạo ra loại thân thể sánh ngang với ma thần thượng cổ như vậy.

Nhưng Sở Hưu vẫn tin tưởng, trên thế gian này không có gì là hoàn hảo, cho dù là ma thần thượng cổ phục sinh cũng vậy!

Thân thể có mạnh nữa, liệu có đỡ được đao chém không?

Trong trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa, thân đao Phá Trận Tử ngưng tụ ra, phong mang chiếu rọi giữa không trung, ngưng tụ thành một vầng trăng khuyết cực kỳ bắt mắt.

Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh.

Thức đao pháp này đã thể hiện sự sắc bén của đao đạo tới cực hạn, ngày trước từng tàn sát vô số Võ Tiên ở Đại La Thiên.

Chém tan thân thể, muốn cản cũng không cản được!

Ngay khoảnh khắc Sở Hưu thi triển đao thức này, Nguyên Thần đã biến sắc.

Hắn là tạo vật trời sinh, linh giác mẫn cảm dị thường.

Sở Hưu vừa thi triển thức mở đầu đã cảm giác được lực lượng cực kỳ khủng khiếp, đó là lực lượng chí cường có thể kết thúc hắn!

Thần không có cảm xúc nhưng Nguyên Thần thì có.

Nguyên Thần Cung giao cho hắn linh trí, muốn chế tạo hắn thành thần, nhưng cũng giao cho hắn cảm xúc của con người.

Đa số thời gian hắn luôn rất lạnh nhạt, trên thực tế hắn vẫn có cảm xúc của loài người, có phẫn nộ, cũng có... e ngại!

Thời khắc sinh tử là cực kỳ sợ hãi, đây là bản năng của con người, Nguyên Thần tự khoe mình là thần nhưng lại không thể trốn thoát.

Cho nên ngay lúc Sở Hưu thi triển thức mở đầu, Nguyên Thần cũng bất chấp con mắt thứ ba, trong lòng hắn chỉ còn một suy nghĩ.

Trốn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận