Côn Luân Ma Chủ

Chương 1797: Đòi lại lời hứa 1

Trong Lăng Tiêu Thành của Lăng Tiêu Tông, bầu không khí khá áp lực

Khi Sở Hưu tới đây, người nghênh đón chính là vị Ngô trưởng lão của Lăng Tiêu Tông.

Thấy độ dạng các võ giả Lăng Tiêu Tông, Sở Hưu không khỏi hiếu kỳ: “Sao ta cảm thấy bầu không khí trong Lăng Tiêu Tông các ngươi có vẻ không đúng?”

Ngô trưởng lão hiếu kỳ nhìn Sở Hưu một cái nói: “Trong vụ tranh đoạt Đại La Thần Cung, Hiên Viên Vô Song bị Quân yêu quỷ giết chết, chắc Sở đại nhân cũng biết chuyện này.”

Nghe Ngô trưởng lão nói vậy, Sở Hưu mới phản ứng lại, hóa ra là vì chuyện Hiên Viên Vô Song.

Sở Hưu đã quên bẵng chuyện này.

Không phải trí nhớ của Sở Hưu không tốt mà là khi y giết Hiên Viên Vô Song, trong mắt Sở Hưu hắn đã không còn là uy hiếp, giết hắn cũng như tiện tay đập chết một con kiến.

Sở Hưu có thể nhớ được Quân Vô Thần khi xưa thiếu chút nữa đã đoạt mạng mình, nhưng cỡ như Hiên Viên Vô Song thì y vô thức bỏ qua, trong lúc nhất thời còn không kịp phản ứng lại.

Thấy bộ dáng của Sở Hưu, ngay cả Lục Giang Hà cũng cảm thấy Sở Hưu quá đáng.

Ngươi là hung thủ giết người ta, kết quả còn không nhớ ra người ta. Nếu còn tìm được thi thể Hiên Viên Vô Song, có lẽ hắn sẽ tức tới mức cào nát vách quan tài.

Sắc mặt ra vẻ thành khẩn nhưng trong lòng không chút thành ý, Sở Hưu nói một lời cố nén bi thương với Ngô trưởng lão rồi dẫn Lục Giang Hà vào gặp đám người Phương Ứng Long.

Trong đại điện tiếp khách, Phương Ứng Long, Tần Bách Nguyên, Lệnh Hồ Tiên Sơn, ba cường giả cảnh giới Võ Tiên của Lăng Tiêu Tông đều có mặt.

Vừa thấy bọn họ, Sở Hưu đã ra vẻ thổn thức nói: “Ta đã nghe nói chuyện của Hiên Viên huynh, ba vị, xin nén đau thương.

Ngày trước ta và Hiên Viên huynh tuy có chút tranh chấp, nhưng coi như không đánh thì không quen.

Vốn định đợi tương lai hắn cũng đạt chân lên cảnh giới Võ Tiên, tiếp nhận Lăng Tiêu Tông, chúng ta có thể gặp lại cười một tiếng hóa giải ân cừu, cùng trấn thủ Đông Vực, nào ngờ hắn lại thất bại trong Đại La Thần Cung.

Lần cuối cùng gặp mặt, ta còn đề nghị Hiên Viên huynh cùng hành động với ta, nhưng Hiên Viên huynh cũng là người tự tôn, nhất quyết muốn dùng sức mình giết yêu quỷ. Không ngờ lần gặp đó lại là vĩnh việt.”

Thái độ của Sở Hưu cực kỳ thành khẩn, khiến người ta không có cảm giác là y đang khách sáo, cứ như đang thật sự cảm thương vì cố nhân qua đời. Hiển nhiên sau khi đột phá cảnh giới Võ Tiên, ngay cả khả năng diễn kịch của y cũng tăng cường.

Lục Giang Hà đứng sau lưng Sở Hưu cúi đầu, như đang mặc niệm, nhưng thực tế hắn chỉ không muốn để đám người Phương Ứng Long thấy vẻ mặt vặn vẹo của mình mà thôi.

Lúc này trong lòng Lục Giang Hà đang mắng chửi: “Thế gian này còn có kẻ mặt dày vô sỉ như vậy à!”

Ngươi giết đệ tử nhà người ta, bây giờ còn giả vờ giả vịt thổn thức với chẳng hoài niệm, đúng là dối trá tới cực điểm.

Giờ khắc này, Lục Giang Hà coi như đã phục, Sở Hưu có thể lên làm giáo chủ còn hắn chỉ có thể làm Ma Tôn, cũng rất có lý.

Ít nhất hắn không thể làm được như Sở Hưu, ngang nhiên bịa đặt mà mắt không nháy tới một cái.

Đám người Phương Ứng Long lại không nghi ngờ Sở Hưu, vì chứng cứ vẫn còn đó. Bọn họ tận mắt chứng kiến thời điểm cuối cùng Hiên Viên Vô Song chết trong tay yêu quỷ.

Cho nên Phương Ứng Long chỉ thở dài một tiếng, Tần Bách Nguyên thì bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Có lẽ đây là số mệnh, đương nhiên đây cũng là trách nhiệm của chúng ta.

Vô Song quá hiếu thắng, trước đó chúng ta đã nói với hắn rồi, nếu như trong Trung Châu không bước vào cảnh giới nửa bước Võ Tiên thì không thể tham dự tranh đoạt Đại La Thần Cung, kết quả hắn không nghe lời chúng ta.

Lục Tam Kim của Hoàng Thiên Các kia kìa, thực lực còn không mạnh bằng hắn nhưng lại nghe lời Xung Thu Thủy, ngoan ngoãn thực lực trong Trung Châu, thực lực cũng có tiến bộ rất lớn.

Hắn không tự biết lấy, còn sống mới có tương lai, chết rồi là chẳng còn gì.

Đúng rồi, Sở tiểu hữu, hôm nay ngươi tới đây có chuyện gì vậy?’

Tuy bọn họ không nghi ngờ Sở Hưu nhưng họ cũng không tin Sở Hưu lại đi từ xa tới Lăng Tiêu Tông này là để phúng viếng Hiên Viên Vô Song.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta tới là nhờ chư vị Lăng Tiêu Tông hỗ trợ.

Ngày trước Phương tông chủ đã từng nói, Lăng Tiêu Tông có thể làm một việc giúp ta. Vốn dĩ ta không muốn dùng tới lời hứa này, nhưng bây giờ không dùng không được.”

Nói đoạn, y thuật lại cho đám người Phương Ứng Long chuyện những người mà mình đắc tội trong Đại La Thần Cung định tập hợp lại gây sự với y.

Sau khi nghe xong, ba người Phương Ứng Long đều thấy nhức răng.

Ngay cả bọn họ cũng không thể không bái phục Sở Hưu, còn có thể trêu chọc một loạt cường giả như vậy, rốt cuộc y giết bao nhiêu người trong Đại La Thần Cung?

Phương Ứng Long bất đắc dĩ nói: “Sở tiểu hữu, ngươi có biết ngươi gây ra phiền toái lớn đến mức nào không?

Nếu đám người Thiên Hạ Kiếm Tông đã định gây chuyện với ngươi, vậy chắc chắn sẽ không phái người bình thường tới, quá nửa là Mộ Bạch Sương trong Tam Đại Kiếm Tôn, đó là cường giả Võ Tiên thất trọng thiên.

Ba vị Cổ Tôn kia thì Trấn Long Thần Tướng Hứa Thiên Nhai là Võ Tiên tứ trọng thiên.

Cổ Nguyệt Tôn Giả - Phương Bạch Độ là Võ Tiên tứ trọng thiên.

Còn Lăng Thiên Kiếm Tôn Thịnh Cửu Uyên, thực lực của hắn mạnh nhất, đã đạt tới Võ Tiên thất trọng thiên.

Về phần Phạm Giáo, bọn họ phái ai tới vẫn là một ẩn số.

Lực lượng như vậy có tấn công Lăng Tiêu Tông của ta cũng đủ rồi.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chính vì vậy ta mới tới nhờ Lăng Tiêu Tông hỗ trợ. Đương nhiên nếu Lăng Tiêu Tông có khó khăn, ta cũng có thể hiểu được.”

Ba người Phương Ứng Long đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt bất đắc dĩ.

Đương nhiên bọn họ có chỗ khó, nhưng bọn họ có thể cự tuyệt được sao?

Lăng Tiêu Tông cũng cần thể diện, đặc biệt là lần trước đã hứa hẹn ngay trước mặt mọi người, nếu bây giờ đổi ý, thể diện của đại tông môn vạn năm vứt đâu?

Phương Ứng Long thở dài một tiếng nói: ”Sở tiểu hữu về trước đi, chúng ta sẽ ra tay, nhưng cần chuẩn bị vài ngày.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, trực tiếp dẫn Lục Giang Hà rời khỏi.

Y không hề lo chuyện bọn Phương Ứng Long đổi ý, cho dù có muốn thoái thác, bọn họ cũng không thoái thác ở đây.

Sau khi Sở Hưu đi khỏi, Lệnh Hồ Tiên Sơn cau mày nói: “Chúng ta phải ra tay thật à? Nhưng nhiều Võ Tiên như vậy, chúng ta lấy gì ra cản?”

Phương Ứng Long bất đắc dĩ nói: “Lời đã nói ra như bát nước hất đi, Lăng Tiêu Tông ta cần có thanh danh thể diện chứ.

Nhưng lúc ta hứa hẹn với Sở Hưu này, ta không ngờ hắn lại gây ra phiền toái lớn đến vậy.

Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, đừng quên đây là nơi nào, nơi này là Đông Vực!

Chuyển Lăng Tiêu Vô Cực Ấn tới khu vực Nam Man đi, như vậy thì ở đó cũng có thể sử dụng, chẳng qua là uy lực giảm đi một chút.

Đánh lui bọn chúng cũng có chỗ tốt, hiện tại Nam Vực đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, dù sao Sở Hưu cũng là người Đông Vực.

Có hắn ở Nam Man, hắn chính là chướng ngại vật đầu tiên, nếu không còn hắn nữa, tình cảnh của chúng ta sẽ càng tồi tệ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận