Côn Luân Ma Chủ

Chương 842: Thức thời



Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, lúc này bọn họ đã có thể khẳng định Thẩm Phi Ưng điên thật rồi!

Phương Đại Thông hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Người đâu, dìu phó bang chủ xuống cho ta. Thân thể hắn khó chịu, tạm thời không thể nhúng tay vào sự vụ trong bang.”

Quay người lại nhìn Thẩm Phi Ưng, Phương Đại Thông lạnh lùng nói: “Nể tình ngươi ta là huynh đệ, ta không giết ngươi, ngươi về tự xét lại mình đi!”

Gương mặt Thẩm Phi Ưng lộ ra một nụ cười quái dị: “Nể tình huynh đệ không giết ta? Phương Đại Thông, mấy năm nay ngươi có từng thật tâm coi ta là huynh đệ?

Nực cười! Ta cần quái gì ngươi tha cho! Hươu chết vào tay ai còn chưa biết được đâu. Ngươi tưởng ngươi còn làm bang chủ được nữa hay sao?”

Gương mặt Thẩm Phi Ưng không chút sợ hãi, Phương Đại Thông cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”

Đúng lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên bên ngoài đường khẩu: “Ý hắn là người chết không thể làm bang chủ được.

Phương Đại Thông, lúc trước ta đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi không quý trọng.

Để ngươi sống lâu như vậy rồi, ngươi nên thấy may mắn mới đúng. Giờ cũng đến lúc ta thu nợ rồi.”

Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên dẫn theo mười võ giả đi vào trong đại sảnh, những võ giả ven đường định xông tới đều bị Mai Khinh Liên tùy ý nhìn một cái, tinh thần lực cường đại trực tiếp xuyên vào trong đấy, khiến họ ngây ra tại chỗ.

“Sở Hưu!”

Phương Đại Thông biến sắc.

Hắn thật sự không ngờ người đầu tiên Sở Hưu tới tìm lại là mình.

Ban đầu trong đại hội liên minh trừ ma, những người đã ra tay có kẻ thực lực mạnh hơn hắn, cũng có người thực lực yếu hơn hắn, lại có càng nhiều tên ra tay hung ác hơn hắn.

Thế nhưng Sở Hưu không tới tìm những người này mà tìm hắn đầu tiên, chuyện này Phương Đại Thông thật sự bất ngờ.

Thật ra muốn trách cũng chỉ trách bản thân Phương Đại Thông xui xẻo.

Vốn dĩ Sở Hưu định ray tay từ thấp đến cao, ai ngờ Cự Linh Bang giàu tới chảy mỡ, bị Hạng Võ nhắm tới.

Đã nhận lời nhờ vả của người ta đương nhiên phải làm hết sức. Sở Hưu đã nhận giỏ chuối của Hạng Võ nên cũng phải xếp Cự Linh Bang thành mục tiêu đầu bảng.

Phương Đại Thông hung hăng nhìn Thẩm Phi Ưng đứng tới bên người Sở Hưu, giận dữ hét: “Thẩm Phi Ưng! Ngươi lại dám phản bội ta, phản bội Cự Linh Bang?”

Thẩm Phi Ưng hừ lạnh nói: “Ta không phản bội ngươi, đã bao năm như vậy rồi ta không nợ ngươi cái gì, đều là ngươi nợ ta!

Hơn nữa ta cũng không định phản bội Cự Linh Bang, mấy năm nay tâm huyết ta dồn vào Cự Linh Bang còn nhiều hơn cả ngươi!

Sở đại nhân hợp tác với triều đình Bắc Yên thành lập Trấn Võ Đường, toàn bộ võ lâm Bắc Yên chắc chắn sẽ chìm trong giông bão.

Với thực lực Cự Linh Bang chúng ta nhất định phải chọn phe cho đúng mới có thể bảo toàn được trong cơn giông cơn bão này.

Phương Đại Thông, lần nước ngươi đã chọn sai phe. Cùng một sai lầm đó, ta sẽ không tái phạm!”

Sở Hưu thản nhiên nói: “Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Thẩm bang chủ rất thức thời, còn Phương Đại Thông ngươi ư. Được rồi, không cần nói, một người chết thì cần gì thức thời.”

Thấy Sở Hưu đi về phía mình, Phương Đại Thông vội vàng lớn tiếng: “Sở Hưu! Ngươi giết ta như vậy chẳng lẽ không để ý tới phản ứng của võ lâm Chính đạo Bắc Yên hay sao? Trấn Võ Đường ngươi muốn trấn áp võ lâm Bắc Yên, thế nhưng vừa ra tay đã đối đầu với Cự Linh Bang một trong Nhân Hòa Lục Bang. Ngươi có nghĩ tới hậu quả hay không?”

Sở Hưu cười nhạo nói: “Làm người phải tự biết lấy mình, võ lâm Chính đạo, ngươi cũng xứng gọi là Chính đạo chắc? Huống hồ ta đâu có động thủ với Cự Linh Bang của ngươi, ta chỉ giết có mình ngươi mà thôi!”

Sở Hưu còn chưa dứt lời, Phương Đại Thông đã quay người chạy trốn.

Hắn đã nghe ra sát ý trong giọng nói của Sở Hưu, lúc này không chạy ngay đi còn đợi lúc nào?

Thấy hành động này của Phương Đại Thông, Sở Hưu không đuổi theo.

Y chỉ thở dài một hơi, tay như kéo cung, lấy nguyên thần làm cung, tinh thần lực làm tên, Diệt Hồn Tiễn bắn ra. Tinh thần lực hư vô như ngưng tụ thành thực chất, phát ra một tiếng ngâm phá tan không khí, chấn động tới mức đầu óc mọi người đau nhức.

Mặc dù Diệt Hồn Tiễn do tinh thần lực ngưng tụ thành, nhưng khi mũi tên bắt ra lại dẫn phát thiên địa nguyên khí xung quanh, tạo thành một luồng khí xoáy, khiến mọi người thấy được đường bay của mũi tên kia.

Điểm kỳ dị này là mũi tên kia lệch đi, với thực lực của Sở Hưu chẳng lẽ mũi tên này lại bắn trệch chay sao?

Càng kỳ lạ hơn nữa là sau khi Sở Hưu bắn tên, Phương Đại Thông kinh hãi vô thức né tránh, lại vừa vặn né vào đường bắn lệch đi của Diệt Hồn Tiễn, cứ như hắn chủ động đâm vào Diệt Hồn Tiễn kia.

Một tiếng nổ lớn vang lên, chỉ trong chớp mắt nguyên thần Phương Đại Thông đã trọng thương, thất khiếu chảy máu, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh hãi.

Hắn cố nhịn cơn đau kịch liệt do trọng thương nguyên thần, định bỏ trốn, nhưng Sở Hưu lại nhẹ nhàng chỉ tay một cái về phía hắn.

Phương Đại Thông nổi giận gầm lên một tiếng, ngưng tụ tất cả lực lượng thân thể đánh ra một quyền. Dưới một chỉ của Sở Hưu, tử khi lan tràn, vạn vật tàn lụi, tất cả đều bị tử khí đen nhánh che phủ.

Một tiếng ‘phốc’ nhỏ vang lên,Trương Thừa Trinh rên trán Phương Đại Thông xuất hiện một lỗ máu, nhưng điểm quỷ dị là không có chút chất lỏng nào chảy ra, thậm chí thi thể Phương Đại Thông cũng biến thành màu xám trắng như cương thi, ầm ầm ngã xuống mặt đất.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đã mang theo chút kinh hãi.

Phương Đại Thông mặc dù không có tên trên Phong Vân Bảng nhưng dẫu sao cũng là võ giả nổi danh trên giang hồ, còn là bang chủ Cự Linh Bang. Hắn bước vào cảnh giới tông sư võ đạo đã hơn mười năm, tích lũy căn cơ vô cùng thâm hậu.

Thế nhưng dưới tay Sở Hưu, Phương Đại Thông nhanh chóng bị hai chiêu giết chết, yếu ớt như đứa trẻ.

Không riêng gì người bên Cự Linh Bang kinh hãi, kể cả Mai Khinh Liên cũng vậy.

Nàng biết thực lực Sở Hưu, mặc dù nàng cũng biết khi ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất Sở Hưu đã rất mạnh, hôm nay Sở Hưu đã trở thành tông sư võ đạo, còn ngưng tụ ra Bất Diệt Ma Đan, thực lực chắc chắn sẽ mạnh hơn. Nhưng có thế nào nàng cũng không ngờ Sở Hưu lại mạnh tới mức này, giết tông sư võ đạo như giết gà.

Thậm chí nếu giờ bảo Mai Khinh Liên giao thủ với Sở Hưu, Mai Khinh Liên cũng không dám chắc. Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan tới việc Xá Nữ Đại Pháp không am hiểu chém giết chính diện.

Có vài người không thể dùng cảnh giới để suy xét được, võ giả bình thường sau khi bước vào tông sư võ đạo chỉ nghĩ làm sao bảo tồn thực lực của mình. Với bọn họ đây đã là đỉnh cao.

Còn đối với người như Sở Hưu, đỉnh cao của những người này chỉ là khởi điểm của y mà thôi.

Thẩm Phi Ưng ở một bên ánh mắt lộ vẻ mờ mịt, Phương Đại Thông chết rồi ư?

Mặc dù cảnh tượng này đã không ít lần diễn ra trong giấc mơ của hắn, nhưng hôm nay mộng biến thành thật, Thẩm Phi Ưng lại không kịp phản ứng lại, tâm trạng cũng mang chút phức tạp.

Dù sao hắn cùng Phương Đại Thông xưng huynh gọi đệ đã bao năm, con cháu hai bên thậm chí đã nhận đối phương làm nghĩa phụ. Thế nhưng hôm nay, Phương Đại Thông chết ở đây, mặc dù không phải do hắn giết, nhưng lại liên quan rất lớn tới hắn.

Đúng lúc này Sở Hưu đi tới, vỗ vỗ lên vai Thẩm Phi Ưng, dùng giọng trầm trầm nói: “Có một số việc đã làm là chẳng thể quay đầu nữa. Thẩm bang chủ, tới lượt ngươi kế vị.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận