Côn Luân Ma Chủ

Chương 1565: Chiến lược tại Đại La Thiên

Ba người Từ Phùng Sơn đều á khẩu không trả lời được, bọn họ càng không dám mạnh miệng trước mặt Sở Hưu.

Đây không phải vấn đề dám đi hay không dám đi, mà đó là đi vào chỗ chết, nếu đã vậy vì sao lại phải đi?

Sở Hưu nhún vai nói: “Thế tức là các ngươi không dám, nhưng bọn họ dám!

Làm tâm phúc của Sở Hưu ta sẽ phải chịu nguy hiểm rất lớn, các ngươi không muốn làm nhưng hết lần này tới lần khác lại muốn nắm giữ nhiều quyền lợi. Dưới gầm trời này có chuyện tốt như vậy ư?

Nhưng Từ lão, các ngươi cũng yên tâm, dù sao các ngươi cũng theo ta từ lúc đầu, ta sẽ không làm gì quá đáng với các ngươi. Chuyện liên lạc với Hoàng Thiên Các và đối ngoại vẫn do các ngươi phụ trách.

Từ lão và Tần Chung, các ngươi là người mà Lục Tam Kim giao cho ta, ta sẽ không ngồi trên chức quận trưởng Thương Ngô Quận quá lâu. Đợi tới lúc bàn giao lại, ta sẽ nói tốt cho các ngươi trước mặt Lục Tam Kim, bảo đảm tiền đồ cho các ngươi.

Còn Thẩm Huy, ngươi là võ giả bản địa ở Thương Ngô Quận, không có mối quan hệ nào trong Hoàng Thiên Các. Nhưng không cần phải lo, đợi lúc về tổng bộ Hoàng Thiên Các ta sẽ giới thiệu ngươi cho Lục Tam Kim. Trong Hoàng Thiên Các mấy ai có mối quan hệ tốt bằng hắn?”

Để đối phó với bọn Từ Phùng Sơn, Sở Hưu đành phải kéo Lục Tam Kim vào, đương nhiên chiêu này cũng rất hữu dụng.

Người hành tẩu Đông Vực, người thừa kế thượng cổ trong tương lai. Trong Hoàng Thiên Các thì uy danh của Lục Tam Kim vượt xa Sở Hưu.

Có lời hứa này của Sở Hưu, lại thêm uy hiếp và dụ dỗ, bọn họ đành ngoan ngoãn giao quyền lợi trong tay ra, chỉ để lại những gì Sở Hưu bảo họ làm.

Thật ra Sở Hưu không định qua cầu rút ván, nhất quyết tước đoạt quyền lực của bọn họ, mà là từ đầu giữa y và bọn họ chỉ có quan hệ cấp trên và thuộc hạ đơn giản nhất.

Cho nên, cho dù bọn họ có ngoan ngoãn đến đâu đi nữa, không gây ra chuyện gì cho Sở Hưu, nhưng một khi Sở Hưu quyết định phát triển thế lực ở Đại La Thiên, chắc chắn y không thể giữ bọn họ lại được, ít nhất cũng phải giao ra đại đa số quyền lực.

Nhưng đổi những quyền lực tạm thời này lấy những lời nói tốt của Sở Hưu trước mặt Lục Tam Kim, bọn họ vẫn thấy thỏa mãn.

Đặc biệt là Thẩm Huy, trước đó hắn luôn tìm cơ hội như vậy mà không được. Nếu được điều về tổng bộ Hoàng Thiên Các, có ngu ngốc mới muốn ở lại Thương Ngô Quận tiếp xúc với đám man tộc đen như mực kia.

“Được rồi, sau này chỉ cần các ngươi làm việc ổn thỏa, sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi.

Trong thời gian ta vắng mặt, tổng bộ Hoàng Thiên Các có động tĩnh gì không?”

Từ Phùng Sơn lắc đầu nói: “Bên phía tổng bộ thì không có động tĩnh gì, nhưng bên Hàn Giang Thành lại có dị động, Lục hành tẩu còn cố ý đưa tin tới bảo ngài phải cẩn thận.”

Sở Hưu sửng sốt: “Ta cẩn thận cái gì? Chẳng phải Hàn Giang Thành và Hoàng Thiên Các đã âm thầm ước định gì đó rồi à, tạm thời sẽ không xuất thủ chứ?”

Từ Phùng Sơn thận trọng nói: “Có lẽ có liên quan tới chuyện lần trước ngài xung đột với Kỳ Vô Hận.

Nghe nói sau đó Kỳ Vô Hận về tổng bộ Hàn Giang Thành một chuyến, sau khi trở về Diệp Duy Không đã quyết định tới tuần tra vài quận ở Hàn Giang Thành, có lẽ sẽ lập tức tới Lăng La Quận.

Lục hành tẩu nói Diệp Duy Không này làm việc ngang ngược bá đạo tới cực điểm. Diệp Thiên Thanh bị ngài giết chết, Kỳ Vô Hận cũng chịu thiệt dưới tay ngài, khó mà chắc liệu lần này hắn có tới đòi lại thể diện thay đệ tử nhà mình không.

Tuy không đến mức động thủ giết người, nhưng nếu cường giả cấp bậc đó mà không cần thể diện, ra tay ức hiếp tiểu bối, cũng rất khó giải quyết.”

Sở Hưu nhíu mày, dù sao Diệp Duy Không cũng là nhân vật nổi tiếng nhất, uy thế lớn nhất Đại La Thiên trong mấy trăm năm gần đây. Chắc không nhỏ nhen đến vậy chứ?

Sở Hưu lại quên, bản thân y cũng chẳng phải người rộng lượng, nếu đám người Lã Phụng Tiên, Mai Khinh Liên bị ức hiếp như vậy, y cũng sẽ ra tay. Còn chuyện ỷ lớn hiếp nhỏ? Y không quan tâm.

Sở Hưu phất tay nói: “Được rồi, ta đã biết, ngươi đi xuống đi.”

Sau khi đám người Từ Phùng Sơn đi khỏi, Sở Hưu vịn cằm, nhíu chặt lông mày.

Lục Tam Kim không nói chắc chắn Diệp Duy Không sẽ tới, chuyện này chỉ là hắn suy đoán từ tính cách của Diệp Duy Không.

Nhưng một khi Diệp Duy Không tới, đây đúng là một nam đề.

Với lá bài tẩy hiện tại của Sở Hưu, nói thật, y cũng không biết có thể dùng thứ gì để ngăn cản một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên.

Tuy Sở Hưu không biết rốt cuộc thực lực của Diệp Duy Không ra sao, nhưng cứ thảm khảo Quân Vô Thần là biết, mặt đối mặt, y không cách nào ngăn cản.

Lúc này Ngụy Thư Nhai đi vào đại sảnh, thấy biểu cảm này của Sở Hưu bèn thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì khó giải quyết à?”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, hỏi ngược lại: “Thương thành chủ đâu?”

Ngụy Thư Nhai bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Lúc ở hạ giới hắn đã sưu tập không ít hạt giống kỳ quái, đều là thượng cổ kỳ hoa, thiên tài địa bảo gì đó, nhưng không cách nào trồng được.

Lần này tới Đại La Thiên, hắn thấy nơi này có thiên địa nguyên khí dồi dào hơn hẳn hạ giới nên muốn thử xem có trồng được mấy hạt giống này không. Cho nên hắn đi tìm chỗ trồng rau rồi.

Đúng rồi, rốt cuộc lần này ngươi gặp chuyện gì vậy?

Chúng ta tới Đại La Thiên này, dẫu sao cũng là người ngoài, làm việc phải dè chừng cẩn thận hơn mới được.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, thuật lại chuyện về Hàn Giang Thành cho Ngụy Thư Nhai.

Thật ra đúng là tạo hóa trêu ngươi, bên có thù với Hàn Giang Thành là Hoàng Thiên Các chứ không phải Sở Hưu.

Nhưng vấn đề là Hàn Giang Thành chạm tới giới hạn cuối cùng của Sở Hưu, làm sao y nhịn được.

Khu vực Nam Man là mấu chốt để đi tới hạ giới, đừng nói Hàn Giang Thành định động tới, cho dù hiện tại Hoàng Thiên Các thu hồi chức vị quận trưởng của y, đổi lại thành người khác, Sở Hưu cũng có thể trở mặt với Hoàng Thiên Các ngay lập tức.

Ngụy Thư Nhai nghe xong cũng vuốt cằm, cảm thấy khó xử.

Một vị cường giả cảnh giới Võ Tiên định tới gây chuyện với ngươi, ai nghe xong cũng thấy khó giải quyết.

Sau khi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Nhìn thái độ của Hàn Giang Thành, chắc là e ngại thứ gì đó của Hoàng Thiên Các, cho nên tạm thời không ra tay với Hoàng Thiên Các.

Dù sao Hoàng Thiên Các cũng là đại phái tồn tại từ thời thượng cổ, thần thông trong Đại La Thiên lâu như vậy, chắc chắn trong tông môn cũng có một số thứ khiến người khác e ngại.

Nhưng đó là e ngại Hoàng Thiên Các chứ không phải e ngại ngươi. Rốt cuộc cường giả cấp bậc này suy nghĩ cái gì, chúng ta không đoán được, cũng không cách nào đoán ra.

Tuy thân phận giả tạo của ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng Võ Tiên cửu trọng, cũng có mạnh có yếu. Hơn nữa, nếu tính cách Diệp Duy Không ngang ngược bá đạo như ngươi nói, chưa chắc hắn đã e ngại thân phận truyền nhân của Cổ Tôn của ngươi đâu, Cổ Tôn đích thân đến còn tạm được.

Đáng tiếc, đây không phải hạ giới, nếu là ở hạ giới ta có thể điều động lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa, có lẽ sẽ hù dọa được đối phương.”

Nghe Ngụy Thư Nhai nhắc tới Vô Căn Thánh Hỏa, trong đầu Sở Hưu lại đột nhiên hiện lên một ý tưởng lớn mật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận