Côn Luân Ma Chủ

Chương 1578: Chân tướng của phản loạn 1

Hạ Hầu Cửu Tiêu rất xui xẻo, vì hắn gặp phải Sở Hưu đang trong thời kỳ sức chiến đấu đỉnh phong, liên tiếp giết chết vài cường giả Thiên Địa Thông Huyền, chuyện này đã đẩy sức chiến đấu của Sở Hưu lên tới đỉnh phong chân chính.

Đặc biệt là ảo thuật của Ma Lợi Kha, tuy Sở Hưu chắc chắn không thể chuyên tâm tu luyện ảo thuật, đạt tới cảnh giới ngưng ảo thành thật của Ma Lợi Kha, nhưng nếu sử dụng trong thời khắc mấu chốt vẫn có hiệu quả không tệ.

Cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng là người, không thể giữ lý trí tuyệt đối trong chiến đấu được.

Cũng như hiện tại, hắn cho rằng Sở Hưu sử dụng ảo thuật biến mất trước mặt hắn, chắc chắn đã trốn đâu không biết, định đánh lén hắn. Ai ngờ Sở Hưu chỉ che giấu thân hình của mình chứ không hề di chuyển một bước.

Một đao đột ngột này ngay lúc lực lượng của Hạ Hầu Cửu Tiêu chưa kịp chuyển tiếp, khiến hắn vội vàng không phòng bị kịp.

Hạ Hầu Cửu Tiêu nổi giận gầm lên một tiếng, lực lượng đại địa dung nhập trước người, cương khí đã cô đọng thành màu đen, nhưng không phải ma khí mà là loại lực lượng đại địa vô cùng nặng nề.

Nhưng lực lượng mà hắn ngưng tụ lúc vội vàng làm sao chống được nhất đao mà Sở Hưu vận sức từ trước, hơn nữa còn dung hợp Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết?

Cương khí vỡ vụn, chiến giáp tan nát, máu tươi vẩy xuống.

Lưỡi đao sắc bén đâm vào cơ thể, Hạ Hầu Cửu Tiêu hộc máu đương trường, bay thẳng về phía sau. Hơn nữa chiến giáp trước người hắn đã bị cắt đứt, trước ngực cũng có vết đao lớn.

Cũng may tu vi thân thể của hắn cực kỳ cường hãn, hơn nữa bộ chiến giáp hắn mặc cũng không phải vật phàm, bằng không đao vừa rồi của Sở Hưu đã chém hắn thành hai nửa.

Nhưng ngoài dự liệu của Sở Hưu, Hạ Hầu Cửu Tiêu không tiếp tục liều mạng mà quay người bỏ chạy, trốn rất nhanh chóng, khiến Sở Hưu cũng phải sửng sốt.

Minh chủ Thương Thiên Minh, cũng là chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Hạ Hầu Cửu Tiêu trông còn cao lớn uy vũ, dáng vẻ cực kỳ bá đạo, kết quả lúc bỏ trốn lại cực kỳ nhanh nhẹn.

Nhưng đáng tiếc, người bình thường muốn trốn khỏi tay Sở Hưu cũng chẳng dễ dàng gì.

Một khắc sau, Sở Hưu tay niết ấn quyết, quan người bùng lên từng luồng ma khí, chỉ trong chớp mắt, trời khóc đổ mưa máu hàng lâm. Đại Bi Chú được thi triển, hư ảnh ma thần trực tiếp giơ tay chộp về phía Hạ Hầu Cửu Tiêu.

Lực lượng cường đại này khiến Hạ Hầu Cửu Tiêu lập tức biến sắc.

Hắn không ngờ Sở Hưu còn có võ kỹ cường đại như vậy.

Khoảnh khắc này, Hạ Hầu Cửu Tiêu chợt cắn răng, một luồng Hắc Kiệt ầm ầm bộc phát quanh người.

Thiêu đốt tinh huyết, Hạ Hầu Cửu Tiêu không chọn cách đối đầu với Đại Bi Chú, không ngờ hắn trực tiếp chui xuống lòng đất.

Hơn nữa Sở Hưu có thể cảm giác được ngay khoảnh khắc hắn chui vào lòng đất, không ngờ đất đá xung quanh lại chủ động nhường đường, giúp hắn chui xuống với tốc độ nhanh nhất, ngoài ra còn che khuất lỗ hổng bên trên.

Bàn tay ma thần trực tiếp xé rách mặt đất, thậm chí bới tung đỉnh núi của Cửu Phượng Kiếm Tông, nhưng vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của Hạ Hầu Cửu Tiêu, cuối cùng hao hết lực lượng, chỉ có thể tiêu tán.

Sở Hưu khẽ cau mày nói: “Độn thổ? Còn có chiêu này cơ à?”

Chiêu này của Hạ Hầu Cửu Tiêu khiến Sở Hưu hết sức bất ngờ, đây là lần đầu tiên y thấy có người sử dụng lực lượng đại địa như vậy.

Đồng thời, hắn cũng đang đắn đo, liệu mình có nên dùng Pháp Thiên Tượng Địa không?

Lần này hắn tới đây chỉ để giúp đỡ chứ không vì lợi ích của bản thân, cho nên hắn cảm thấy không đáng để mình dùng Pháp Thiên Tượng Địa.

Đúng lúc này, Lục Tam Kim vẫn luôn há hốc mồm kinh ngạc như đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn hừ lạnh một tiếng, vung ra hai thanh kiếm nhỏ.

Một tay phất lên, máu tươi rót vào hai thanh kiếm, chớp mắt sau hai thanh kiếm xoay vòng cùng nhau, bắn thẳng về phía Hạ Hầu Cửu Tiêu đang ở dưới đất.

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu thấy Lục Tam Kim xuất thủ, cũng khiến y khá kinh ngạc.

Lục Tam Kim thân là người hành tẩu Đông Vực, cũng là võ giả kiệt xuất trong thế hệ thanh niên, cũng có đôi chút lá bài tẩy. Trước đây Sở Hưu đã cảm giác được sức chiến đấu của hắn tuyệt đối không đơn giản như cảnh giới mà hắn thể hiện.

Trên hai thanh kiếm nhỏ đó, Sở Hưu cảm thấy một luồng khí tức, khí tức thuộc về thần thông!

Nhưng thứ Lục Tam Kim thi triển tuyệt đối không phải thần thông, thi triển thần thông không phải chỉ trả giá bằng một chút máu tươi như vậy.

Trong cảm giác của Sở Hưu, hai thanh kiếm nhỏ của Sở Hưu trực tiếp đâm xuống mặt đất, mang theo khí thế sắc bén vô song chém ra.

Hạ Hầu Cửu Tiêu cảm thấy sau lưng có sát khí, thần sắc lập tức căng thẳng.

Nhưng không đợi hắn phản ứng lại, trước mắt hắn đã phủ đầy sắc máu. Một khắc sau, hai thanh kiếm chém ngang, trực tiếp lấy đầu hắn xuống!

Lúc này Sở Hưu đã có thể xác định, chiêu này của Lục Tam Kim chắc chắn là biến thể của một loại thần thông nào đó, mang theo đặc tính quỷ dị không thể phòng ngự của thần thông nhưng tiêu hao lại không lớn như thần thông bình thường.

Đương nhiên Lục Tam Kim cũng tiêu hao không nhỏ, ngay khi hai thanh kiếm nhỏ giết chết Hạ Hầu Cửu Tiêu, sắc mặt hắn đã trở nên tái nhợt.

Hai thanh kiếm nhỏ mang đầu người bay lên. Sở Hưu cười lớn nói: “Chúc mừng Lục công tử dùng cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần giết chết cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.”

Lục Tam Kim cười khổ nói: “Sở huynh đừng nói móc ta. Ta làm vậy cùng lắm cũng chỉ là nhặt đầu người mà thôi.

Nếu không có Sở huynh ép tên Hạ Hầu Cửu Tiêu này phải thiêu đốt tinh huyết, làm sao ta giết chết hắn được?”

Sở Hưu mỉm cười không nói gì.

Thực lực của Lục Tam Kim cũng rất kinh khủng, Thiên Địa Thông Huyền bị ép tới mức đường cùng cũng vẫn là Thiên Địa Thông Huyền, người bình thường không thể giết chết được.

Lúc này thấy người của Thương Thiên Minh đã bị bọn Lục Giang Hà giết gần hết, Sở Hưu hô lớn: “Được rồi, đừng chỉ lo giết, để lại mấy người sống tra khảo một chút.”

Lục Giang Hà bĩu môi đáp: “Ngươi không nói sớm.”

Hiện giờ nói cũng kịp, cuối cùng vẫn còn vài người không bị giết chết.

Sau khi tình hình được khống chế, Lâm Nhai Tử và Lâm Phượng Vũ mới dám tới nói cám ơn.

“Sở tiền bối, đa tạ ngài, nếu không có ngài, sau này chắc không có Cửu Phượng Kiếm Tông ta nữa.”

Lâm Phượng Vũ không còn tư thế hiên ngang như lúc trước, ngược lại dáng vẻ đáng thương nhìn Sở Hưu, ánh mắt rưng rưng.

Mai Khinh Liên sau lưng truyền âm cho Sở Hưu trêu chọc: “Xem ra ở Đại La Thiên này Sở giáo chủ cũng có rất nhiều người sùng bái. Cô gái này không kém gì tế ti man tộc của ngươi đâu, tuy dáng vóc hơi kém một chút, nhưng rất trắng, đen phối với trắng hả?”

“Đừng đùa nữa."

Sở Hưu ho khan một tiếng, nói với Lâm Phượng Vũ: “Nếu các ngươi muốn cảm ơn thì nên cám ơn vị hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, Lục Tam Kim kia kìa. Nếu không có hắn, ta cũng không biết bên phía Phương Lâm Quận xảy ra chuyện lớn như vậy.”

Đương nhiên, lúc này Lục Tam Kim cũng không có tâm trạng đâu nghe cha con Lâm gia cảm ơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận