Côn Luân Ma Chủ

Chương 1573: Giang hồ là một vòng tròn 2

Diệp Duy Không vung tay lên nói: “Được, được lắm. Vô Hận mô tả về ngươi rất khoa trương, nhưng ngươi cũng xứng với đánh giá của hắn.

Lão già của Hoàng Thiên Các kia tìm ta, ta hứa không truy cứu chuyện ngươi giết Diệp Thiên Thanh.

Nhưng tất cả mọi người ở Đông Vực đều biết, Diệp Duy Không ta không phải người rộng lượng.

Nhịn nhất thời mà gió chẳng êm sóng chẳng lặng, ngược lại càng nghĩ càng giận.

Diệp Thiên Thanh là hậu bối của ta, cũng là phụ tá đắc lực của ta. Ngươi giết hắn, dù sao cũng phải đánh đổi một số thứ, bằng không e là Đông Vực và Đại La Thiên sẽ cho rằng Hàn Giang Thành ta không còn nhuệ khí năm xưa, cho rằng Diệp Duy Không ta không thể đánh nổi.

Chuyện đã hứa thì không đổi ý được, ta không cần mạng của ngươi, nhưng ngươi giết phụ tá đắc lực của ta, vậy thì đền đôi tay của ngươi cho ta là được!”

Diệp Duy Không vừa nói xong, đám người Từ Phùng Sơn đã biến sắc.

Bọn họ cũng nghĩ Diệp Duy Không sẽ tới gây chuyện nhưng không ngờ cho dù lão các chủ đã ra mặt mà Diệp Duy Không vẫn không buông tha.

Mất đi cánh tay thì khác gì phế bỏ võ công?

Mấy năm trước đã nghe nói Diệp Duy Không làm việc ngang ngạnh bá đạo, có thù tất báo.

Nhưng khi đó Hàn Giang Thành vừa quật khởi, Diệp Duy Không chinh chiến tứ phương, nhất định phải ngang ngạnh bá đạo.

Còn bây giờ Hàn Giang Thành đã là đỉnh phong ở Đông Vực, hắn cũng là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, vậy mà còn bức ép một võ giả tiểu bối, đúng là không cần thể diện.

Nhưng ngược lại, một vị cường giả Võ Tiên bỏ qua thể diện, ngươi còn làm gì được?

Đúng lúc này, trong Thương Nam Phủ có một ngọn lửa màu vàng bạc cháy rực lên tận trời, khí tức đó như dung luyện thiên địa, cường đại tới mức Diệp Duy Không không thể không coi trọng.

Một bóng người xuất hiện trong ngọn lửa kỳ dị mà cường đại đó, nói với giọng già nua: “Diệp thành chủ, tranh chấp giữa tiểu bối thì để tiểu bối giải quyết, ngươi tự mình xuất thủ, chẳng phải mất mặt lắm sao?”

Diệp Duy Không cau mày nói: “Ngươi là sư phụ của kẻ này? Ngọn lửa kỳ quái, sao ta chưa từng thấy người của chi phái các ngươi?”

Người trong ngọn lửa cười nhạt nói: “Phần lớn thời gian chi phái của ta chỉ ẩn cư ở sâu trong Đế La Sơn Mạch, rất ít khi bước chân vào giang hồ. Diệp thành chủ không biết cũng rất bình thường.”

Diệp Duy Không đột nhiên cười nói: “Khi truyền nhân của Cổ Tôn hành tẩu giang hồ, Cổ Tôn sẽ không nhúng tay vào chuyện rèn luyện của môn hạ đệ tử, ta hiểu rất rõ về Cổ Tôn.

Ngươi làm vậy là vi phạm quy củ của chi phái các ngươi.’

Người trong ngọn lửa kia lắc đầu nói: “Vậy cũng phải xem tình huống cụ thể ra sao. Đệ tử của ta đã rất ưu tú, cũng có tư cách kế thừa chi phái của ta. Nhưng hắn mới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà đã phải đối mặt với Võ Tiên, ta mà không ra mặt chẳng phải sẽ mất đi một đệ tử ưu tú à?

Diệp thành chủ, ngươi ra tay ỷ lớn hiếp nhỏ, như vậy cũng là không hợp quy củ!”

Diệp Duy Không lạnh nhạt nói: “Dù sao cũng rất lâu rồi không thấy vị Cổ Tôn nào ra mặt giúp đệ tử. Vì đệ tử của ngươi mà ngươi định đối địch với Hàn Giang Thành ta à?”

Bóng người trong ngọn lửa lắc đầu nói: “Xưa nay ta chưa từng nghĩ tới chuyện đối địch với Hàn Giang Thành, chi phái của ta cũng không định đặt chân vào giang hồ.

Đệ tử của ta cũng chỉ làm khách khanh trong Hoàng Thiên Các một thời gian, chứ không phải cả đời.

Cho nên người phải hỏi là ta. Diệp thành chủ, chẳng lẽ chỉ vì phát tiết cơn tức giận trong lòng mà ngươi định kết thù kết oán với một vị Võ Tiên à?”

Hai bên đều đang chất vấn, khí thế đối lập, khiến bầu không khí trong Thương Nam Phủ như ngưng đọng lại.

Một bên là Vô Căn Thánh Hỏa cháy bừng bừng trong thành, cột lửa xông thẳng tới chân trời.

Một bên là gió rét gầm thét, khiến Thương Ngô Quận đổ tuyết ngay dưới ánh mặt trời.

Hai luồng khí tức này giằng co, thậm chí khiến mọi người ở đây không dám thở mạnh.

Trong Vô Căn Thánh Hỏa bao phủ, sắc mặt Ngụy Thư Nhai rất bình tĩnh, đương nhiên trong lòng lão cũng rất bình tĩnh, không chút bối rối.

Trong mắt đa số võ giả của nhánh Ẩn Ma, Ngụy lão là người làm việc chậm rãi trầm ổn, có uy tín, nhưng không có nhuệ khí.

Nhưng trên thực tế bọn họ đã quên cuộc đời Ngụy Thư Nhai đã trải qua bao nhiêu chuyện lớn.

Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma chính là thời kỳ Ma đạo đang ở dưới sâu nhất, có thể nói đối đầu với toàn bộ giang hồ.

Cục diện lúc đó là thập tử vô sinh, nhưng bọn họ vẫn dám làm, dũng khí đó, can đảm đó, khiến người người đều cảm thán.

Sau này Ngụy Thư Nhai còn dùng sức mình mình, khi toàn bộ nhánh Ẩn Ma sắp chia năm xẻ bảy, gánh vác thể diện cho nhánh Ẩn Ma.

Tiếp đó lão lại theo Sở Hưu tham gia vài lần Chính Ma Đại Chiến, có lần nào không phải tìm đường sống trong chỗ chết? Lần này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Diệp Duy Không cũng chăm chú quan sát Ngụy Thư Nhai được bao phủ trong Vô Căn Thánh Hỏa.

Hắn không nhìn rõ gương mặt của Ngụy Thư Nhai, nhưng có thể nghe ra vẻ tự tin trong giọng điệu của Ngụy Thư Nhai, lão không sợ.

Hắn không nhìn thấu người trước mắt.

Ngọn lửa kỳ dị trời sinh kia bao phủ lấy lão, khiến Diệp Duy Không không cách nào phân biệt thực lực chân thực của đối phương, hắn chỉ nghi ngờ, rốt cuộc là chi phái Cổ Tôn nào mà có thể khống chế ngọn lửa trời sinh cường đại đến vậy?

Với quan hệ giữa hắn và Mạnh Tinh Hà, Diệp Duy Không cũng hiểu khá rõ về các chi phái Cổ Tôn, nhưng chưa từng nghe có ai như vậy.

Hai bên giằng co khoảng vài chục giây, đám người Kỳ Vô Hận ở giữa căng thẳng không dám nói một lời.

Trước đó hắn muốn để Diệp Duy Không ra tay bóp chết Sở Hưu, là vì hắn cảm thấy sự uy hiếp của Sở Hưu.

Hơn nữa, bây giờ vị Cổ Tôn sau lưng Sở Hưu lại bất ngờ ra mặt, phá hỏng quy củ, ra tay bao che. Vậy Hàn Giang Thành không thể xuất thủ.

Uy hiếp của một vị Võ Tiên, đương nhiên lớn hơn Sở Hưu hiện giờ.

Hàn Giang Thành tử chiến với Hoàng Thiên Các thì còn kiếm được lợi ích, nhưng tử chiến với một vị Cổ Tôn thì chẳng thu được thứ gì.

Một lúc lâu sau, Diệp Duy Không mới vung tay lên, lạnh nhạt nói: “Rút lui!”

Nghe Diệp Duy Không nói lời này, rốt cuộc Kỳ Vô Hận cũng thở dài một tiếng.

Trong thời điểm này, tử chiến với một cường giả cảnh giới Võ Tiên không phải chuyện sáng suốt.

Tuy Diệp Duy Không luôn thể hiện thái độ ngang ngạnh bá đạo, nhưng hắn còn lý trí hơn bất cứ ai.

Sau khi Diệp Duy Không đi khỏi, Sở Hưu lập tức chạy về phủ quận trưởng, đám người Từ Phùng Sơn ở phía sau thì hâm mộ lắc đầu.

Truyền nhân của Cổ Tôn có một vị Cổ Tôn làm chỗ dựa, đúng là có lòng tin, cho dù chủ nhân của Hàn Giang Thành cũng không dám tùy tiện động thủ.

Trong một mật thất tại phủ quận trưởng, Ngụy Thư Nhai sắc mặt tái nhợt.

“Ngụy lão, ngài không sao chứ?” Sở Hưu vội vàng tới hỏi.

Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Không sao, không động thủ, chỉ cưỡng ép điều động Vô Căn Thánh Hỏa, vẫn chịu được.

Chí cường giả cảnh giới Võ Tiên, đúng là khủng khiếp.

Trước đó ta còn suy nghĩ, nếu hắn động thủ, ta sẽ mượn Vô Căn Thánh Hỏa giao thủ vài chiêu thăm dò.

Nhưng bây giờ nhìn lại, may mà hắn không ra tay, nếu động thủ chắc ta sẽ lộ tẩy ngay.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, căn cứ theo tư liệu của Hoàng Thiên Các, trong số Võ Tiên, thực lực của Diệp Duy Không cũng rất mạnh, ít nhất lão các chủ của Hoàng Thiên Các và Lý Vô Tướng đều không phải đối thủ của hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận