Côn Luân Ma Chủ

Chương 1952: Oán niệm quấn thân

Mục đích của đám cường giả năm trăm năm bị phục sinh rất rõ ràng bọn họ tới nơi nào cũng là để hoàn thành một nhiệm vụ.

Trước đó trong Nguyên Thần Cung, nhiệm vụ của hòa thượng Long Đồ là thả Nguyên Thần và ác niệm của Đàm Tông ra, ngoài ra là đoạt lấy con mắt thứ ba.

Còn trong Vạn Đạo Thiên Cung này, hiển nhiên cũng phong ấn một số thứ gì đó của vạn năm trước.

Hoa Lộng Nguyệt không đi thả vật kia ra, hoàn thành nhiệm hoàn thành nhiệm vụ của mình mà lại ra ngoài giao chiến với Dạ Thiều Nam, vậy chỉ có hai khả năng.

Một là đầu óc hắn cũng đầy tro cốt, không đi thực hiện nhiệm vụ mà lại ra ngoài giao chiến với Bái Nguyệt Giáo.

Khả năng thứ hai là hắn giao chiến với Bái Nguyệt Giáo chỉ để kéo dài thời gian, trong Vạn Đạo Thiên Cung còn có người khác.

Lúc này ở sâu trong Vạn Đạo Thiên Cung, hòa thượng Long Đồ vừa phá hủy phù chú dày đặc, vừa hùng hùng hổ hổ nói: “Rốt cuộc trong đầu đám đạo sĩ này nghĩ cái gì vậy? Bố trí nhiều phù chú ở bên ngoài thì thôi, bên trong cũng đặt nhiều phù chú như vậy? Bọn chúng không nghĩ tới vạn nhất qua được đại kiếp nạn thượng cổ mà không chết à?”

Sau khi phá vỡ tất cả đống phù chú kia, toàn bộ đại điện trung ương xuất mới xuất hiện trước mặt hòa thượng Long Đồ.

Chính giữa đại điện trống rỗng, nhưng xung quanh lại là hàng loạt các pho tượng đạo quân thần tôn, đều là chân thần Đạo gia mà các đại phái thờ cúng.

Hòa thượng Long Đồ bốc một nắm đất lên, thổi nhẹ một cái, bột phấn màu trắng tỏa ra.

Hắn rất quen thuộc với thứ này, đây là tro cốt.

Huyền Long Tử khẽ lắc đầu, chăm chú quan sát những pho tượng thần trong cung điện. Tuy ai nấy pháp tướng trang nghiêm, nhưng lúc này đều có khí đen lượn lờ, oán niệm quấn thân, khiến toàn bộ đại điện mang vẻ âm trầm khủng khiếp vô cùng.

Hòa thượng Long Đồ tới gần, quét sạch tro cốt dưới đất, bóc một phù chú trong đại điện trống trải.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ đại điện sôi trào kịch liệt.

Oan hồn gầm thét, oán khí ngút trời, oán khí trong những bức tượng thần này tập hợp lại với nhau, quấn quít dung hợp, không ngờ lại hóa thành một thứ cực kỳ khủng khiếp.

Thứ này như một oán linh cao hơn trăm trượng, nhưng lại có mấy trăm cái sọ người xen lẫn với nhau, khiến người ta có cảm giác vừa kinh khủng vừa quái dị.

Hòa thượng Long Đồ mỉm cười nói: “Chậc chậc, chư vị, hay ta nên nói là một vị? Cảm giác được thấy lại ánh mặt trời ra sao?

Nhưng đừng vội, bên ngoài vẫn còn một ấn phù chưa bóc đâu.

Phải nói khi còn sống phẩm cách của chư vị đã khiến bần tăng khâm phục, đã tới nước này rồi còn không quên bố trí hai tầng Thông Thiên Ấn Phù để phong ấn oán niệm, các ngươi đúng là có phật tâm.”

Thứ trước mặt là oán niệm, oán niệm của những người chấp chưởng Vạn Đạo Thiên Cung năm xưa.

Thật ra chết trong đại kiếp nạn thượng cổ cũng rất bình thường, cho nên thời gian vạn năm rồi mà không mấy bí cảnh bảo lưu lại oán niệm như vậy.

Nhưng điều kiện bắt buộc là bọn họ chết dưới đại kiếp nạn thượng cổ chứ không phải bị ép chết dưới đại kiếp nạn thượng cổ.

Ví dụ như khi Thiên Hạ Kiếm Tông tới Đại La Thiên, từng hung ác tới mức lừa giết chín phần mười số đệ tử cấp thấp của môn phái nhà mình, khiến bọn họ có oán niệm, kết thành oán linh.

Bây giờ Vạn Đạo Thiên Cung cũng vậy, thật ra bọn họ có thể không chết, không khéo tất cả đều không phải chết.

Dưới đại kiếp nạn thượng cổ vẫn có không ít võ giả còn sống, các môn phái nhỏ còn có người may mắn sống sót, không lý nào Vạn Đạo Thiên Cung lại bị hủy diệt triệt để như vậy.

Nhưng chính vì Tam Thanh Điện tính kế, khiến tiểu thế giới của Vạn Đạo Thiên Cung bị đặt ở chính giữa đại kiếp nạn, toàn bộ Vạn Đạo Thiên Cung không ai may mắn sống sót.

Loại oán niệm cường đại này khiến người sống sót của Vạn Đạo Thiên Cung hóa thành oán linh, hơn nữa còn là loại cực mạnh.

Ngày trước người trong Vạn Đạo Thiên Cung cũng nghĩ đến điểm nào, nhưng không biết bọn họ nghĩ theo hướng nào, cảm thấy mình hóa thành oán linh là sỉ nhục hay đơn thuần là không muốn sau khi chết còn gây hại cho giang hồ; cho nên trước lúc chết bọn họ đã bố trí hai tầng Thông Thiên Ấn Phù để trấn áp oán niệm.

Oán niệm hợp thể của Vạn Đạo Thiên Cung đột nhiên nhìn về phía hòa thượng Long Đồ, mấy trăm con mắt đều lóe lên ánh sáng đỏ.

“Thả ta ra! Ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!”

Hòa thượng Long Đồ lạnh nhạt nói: “Đừng vội mạnh miệng, các ngươi bị Thông Thiên Ấn Phù phong ấn hơn vạn năm, bây giờ chỉ vừa tập hợp mà thôi, không mạnh hơn ta bao nhiêu. Thứ ta muốn, bây giờ các ngươi có cho được không?

Ta đại diện cho chủ nhân của ta tới đây, ngài là tồn tại vĩ đại ở sâu trong Hoàng Tuyền U Minh!

Ngươi là thân thể oán linh, chắc cũng cảm giác được.

Thả ngươi ra cũng được, nhưng các ngươi nhất định phải để ta lưu lại ấn ký ở sâu trong oán niệm của các ngươi, đợi sau khi chủ nhân nhà ta trở về, phải giúp ngài ấy quét sạch thế giới này!”

“Cái gì? Ngươi nói ngươi là người của hắn?”

Hợp thể oán niệm của Vạn Đạo Thiên Cung gầm thét, mấy trăm sọ người đồng thời mở miệng, âm thanh chồng chất lên nhau không khác nào vạn quỷ kêu khóc.

Huyền Long Tử chỉ vào bản thân nói: “Bây giờ ta là như vậy, ngoài vị kia ra, có ai làm được?

Ngươi không lựa chọn, nếu có người ở bên ngoài đi vào, thấy bộ dạng của ngươi bây giờ, chỉ cần tin tức để lộ ra, chắc chắn Tam Thanh Điện sẽ tiêu diệt các ngươi triệt để.”

Hợp thể oán niệm ka không do dự quá lâu, hắn không phải những cường giả Đạo môn còn sống mà chỉ là oán niệm, nhưng do các cường giả Đạo môn này có chung oán niệm, cho nên sau khi chết mới có thể dung hợp với nhau mà không chút bài xích, hình thành một dạng hợp thể như vậy.

Trong mắt hắn không có lợi ích được mất, chỉ có báo thù Tam Thanh Điện và cảm xúc phản diện.

Cho nên hắn nói thẳng: “Được! Nhưng nếu ngươi dám lừa ta, bất luận sau lưng ngươi là ai, ta cũng sẽ xé tan ngươi thành từng mảnh!”

Huyền Long Tử mỉm cười nói: “Đều là quỷ vật lưu lạc thiên nhai, quỷ sẽ không lừa quỷ.”

Nói đoạn, Huyền Long Tử bóc một tấm phù chú ra, dán lên người oán linh. Chỉ trong chớp mắt một luồng khí tức Hoàng Tuyền cực hạn bộc phát, dung nhập triệt để vào cơ thể của oán linh, thậm chí khiến lực lượng của nó tăng thêm một bước.

Đúng lúc này, Sở Hưu đã dẫn theo Dạ Thiều Nam đi vào.

Thấy Sở Hưu cũng tới, hòa thượng Long Đồ lập tức biến sắc.

Sao y lại tới? Lo lắng của mình lúc trước đã hóa thành hiện thực, y ở đây thì chắc chắn Hoa Lộng Nguyệt kia đã hồn phi phách tán triệt để rồi.

Thấy hòa thượng Long Đồ, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười: “Lần trước ngươi trốn nhanh lắm, lần này, xem ngươi trốn thế nào!”

Nói xong, Sở Hưu quay sang bảo Dạ Thiều Nam: “Dạ giáo chủ, đi đoạt đống điển tích trong tượng thần đi, để ta đối phó với hòa thượng và quỷ vật này.”

Trong tay mỗi bức tượng thần khổng lồ kia đều có một cái hộp nhỏ, hiển nhiên đây là điển tịch truyền thừa quan trọng nhất trong tông môn bọn họ.

Phía chính bắc là một bức tượng gương mặt mơ hồ, khí thế cũng mạnh mẽ nhất, rất có thể là đạo tàng.

Hòa thượng Long Đồ cười lạnh một tiếng: “Sở Hưu, ngươi tự tin quá nhỉ?”

Nói xong, hòa thượng Long Đồ hét lên với oán niệm: “Bây giờ tới phiên ngươi ra tay.”

Dứt lời, hòa thượng Long Đồ lập tức bóc tấm Thông Thiên Ấn Phù thứ hai ra, oán khí màu đen vô tận lan tỏa.

Tập hợp oán niệm kia rú lên một tràng dài, mang theo âm phong gầm thét lao về phía Sở Hưu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận