Côn Luân Ma Chủ

Chương 836: Âm Sơn Phái



,

Nói xong, Hạng Long được một lão thái giám đỡ lên rời khỏi Thiên Điện. Ngũ Ương đạo trưởng đi tới chắp tay với Sở Hưu, gương mặt nở nụ cười kỳ quái nói: “Sau này bần đạo sẽ là cộng sự cùng Sở đại nhân, mong Sở đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Có gì đâu, chẳng hay đạo trưởng có đề nghị gì về thời gian khai phủ?”

Ngũ Ương đạo trưởng nói: “Sở đại nhân vừa tới kinh thành, không bằng nghỉ ngơi một đêm. Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải nói rõ từng chi tiết, ngài mai lại tới Trấn Võ Đường bàn bạc cẩn thận, Sở đại nhân thấy sao?”

“Được.” Sở Hưu gật nhẹ đầu./

Sau khi khi Ngũ Ương đạo trưởng đi khỏi, Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên cũng rời khỏi hoàng cung.

“Ngươi biết Ngũ Ương đạo trưởng kia ư?” Sau khi rời khỏi khu vực hoàng cung, Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Vừa rồi y cảm giác được có vẻ lúc Mai Khinh Liên nghe thấy tên Ngũ Ương đạo trưởng, cảm xúc có phần không đúng.

Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Ta không biết tên này, nhưng ta từng nghe nói tới Âm Sơn Phái. Đối phương cũng là người trong nhánh Ẩn Ma chúng ta. Nói chính xác hơn là một bộ phận của Thánh giáo ta năm xưa.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Đối phương cũng là chính tông của Côn Luân Ma Giáo?”

Mai Khinh Liên nói: “Không tới mức chính tông, Âm Sơn Phái tự có truyền thừa của mình.

Thật ra ban đầu Âm Sơn Phái thuộc về giới Đạo môn, có điều bọn họ am hiểu các loại thuật pháp quỷ dị cùng bí thuật luyện quỷ.

Đạo môn tôn trọng đạo pháp tự nhiên còn ý tưởng của Âm Sơn Phái lại là thời khắc sinh tử mới là đại đạo. Cho nên đệ tử Âm Sơn Phái hoặc nghiên cứu làm sao sống lâu, hoặc nghiên cứu người chết, cho nên bị Đạo môn bài xích.

Lúc đó uy thế Thánh giáo ta dang cường thịnh, hùng bá giang hồ, nếu Âm Sơn Phái bị võ lâm Chính đạo cùng Đạo môn bài xích, vậy đương nhiên thuận lý thành chương gia nhập Thánh giáo ta rồi.

Nhưng lúc đó hình như Âm Sơn Phái làm chuyện gì đó khiến Độc Cô giáo chủ cực kỳ phẫn nộ, cuối cùng bị đuổi khỏi Thánh giáo.

Có điều chưởng giáo Âm Sơn Phái năm xưa quả thật có chút năng lực, lại có thể đỡ được một chiêu của Độc Cô giáo chủ mà không chết. Nếu không như vậy, Âm Sơn Phái không phải bị đuổi mà trực tiếp bị tiêu diệt.

Âm Sơn Phái đắc tội liên tục cả hai giới Chính Ma, từ đó trở đi không còn tung tích trên giang hồ.

Ngươi cũng biết chuyện sau đó rồi đấy, ngay cả trong Đại chiến chính ma cũng không có cái bóng của Âm Sơn Phái. Mấy trăm năm rồi bọn họ còn không ngóc đầu lên, ta còn tưởng chi này đã bị diệt sạch, không ngờ vẫn còn truyền nhân.”

Sở Hưu vuốt cằm nói: “Nếu nói vậy tên này chẳng phải là kẻ thù của chúng ta ư?”

Mai Khinh Liên nhún vai nói: “Đó là ân oán mấy trăm năm trước rồi. Giờ trong nhánh Ẩn Ma không mấy ai nhớ tới Âm Sơn Phái. Không tới mức kẻ thù, nhưng phải xem người của Âm Sơn Phái nhìn nhận về chúng ta ra sao.

Có điều Âm Sơn Phái làm việc quỷ quyệt, cẩn thận chút vẫn hơn!?

Sở Hưu gật nhẹ đầu, nhớ kỹ chuyện này nhưng lại không quá lo lắng về Âm Sơn Phái cùng Ngũ Ương đạo trưởng.

Nói một lời cuồng vọng ngay cả thế công của liên minh Chính đạo Sở Hưu còn ngăn chặn được, nói chi một tà giáo mấy trăm năm không dám thò đầu ra?

Sáng sớm hôm sau, Sở Hưu cùng Mai Khinh Liên tới trong Yên Kinh Thành, tìm Trấn Võ Đường mà Hạng Long xây dựng riêng cho bọn họ.

Đông Tề có hai đô thành cũ mới, Đại Lương Thành cùng Nam Lương Thành. Sở Hưu từng tới cả hai, cũng từng dạo quanh, quả thật hùng vĩ.

Còn Yên Kinh Thành này, mặc dù Sở Hưu cũng từng tới nhưng lại chưa từng đi dạo tại đây.

Làn trước tới Yên Kinh Thành, Sở Hưu muốn cầu viện triều đình Bắc Yên, thứ y thiếu nhất lúc đó chính là thời gian, cần giành giật từng giây từng phút một, lấy đâu ra thời gian dạo phố ngắm phong cảnh.

Lần này Sở Hưu có thời gian nhìn quanh một lượt, có điều y lại thấy hơi thất vọng.

Căn cơ Bắc Yên không bằng Đông Tề, Yên Kinh Thành được xây dựng hết sức ngăn nắp chỉnh tề, nhưng bất luận diện tích hay bầu không khí trong thành đều không hùng vĩ bằng Đại Lương Thành của Đông Tề, cũng không phồn hoa bằng Nam Lương Thành.

Đường Nha đứng sau Sở Hưu cười cười nói: “Đại nhân thất vọng về Yên Kinh Thành à? Chờ tới lúc đến Giang Đô Thành, đô thành Tây Sở, có lẽ ngươi sẽ càng thất vọng. Chỗ đó thậm chí còn không phồn hoa bằng một thành lớn bình thường của Đông Tề.”

Sở Hưu hỏi: “Ngươi ở Tây Sở lâu rồi à?”

Ánh mắt Đường Nha lộ vẻ hồi tưởng gật đầu nói: “Không quá lâu, có điều ta là người Thục Trung, cũng tới Giang Việt Thành nhiều lần. Có điều đó là chuyện từ lâu trước rồi.”

Mọi người trò chuyện vài câu đã tới Trấn Võ Đường.

Xem ra Hạng Long nhẫn nhịn những thế lực võ lâm Bắc Yên đã lâu, riêng cái tên Trấn Võ Đường đã đủ chứng minh tất cả. Trấn võ trấn võ, trấn áp võ lâm Bắc Yên.

Còn Trấn Võ Đường này cũng được xây dựng hết sức to lớn, dùng tường đen ngói đỏ cùng các đường nét kiến trúc bên ngoài khiến người ta có cảm giác âm trầm dữ tợn.

Ngoài cổng Trấn Võ Đường không bày sư tử đá bình thường mà là hai con hổ đen được điêu khắc vô cùng sinh động, dáng vẻ hung ác mạnh mẽ dị thường.

Vào trong Trấn Võ Đường, Ngũ Ương đã chờ ở đó.

Dưới trướng Ngũ Ương đều là các đạo sĩ gương mặt trắng bệch, thần sắc âm u.

Không biết có phải do công pháp tu luyện hay không, đám người này có vẻ đã lâu không thấy ánh mặt trời, trên người mang đầy tử khí.

Ngũ Ương đạo trưởng thấy Sở Hưu tới, khóe miệng nở một nụ cười kỳ dị nói: “Sở đại nhân tới rồi à? Vậy chúng ta cùng bàn bạc thời gian khai phủ của Trấn Võ Đường đi.”

Sở Hưu ngồi xuống đối diện với Ngũ Ương đạo trưởng, vung tay nói: “Thời gian thì càng nhanh càng tốt, có điều trước khi khai phủ cần phát thiệp mời cho tất cả tông môn võ lâm Bắc Yên, mời bọn họ tới đây xem lễ.”

Ngũ Ương đạo trưởng cau mày nói: “Mời bọn chúng tới làm gì? Chẳng lẽ định nói với bọn đạo chúng ta thành lập Trấn Võ Đường là để đối phó với các ngươi à?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đương nhiên là để lập uy, tới hay không là chuyện của bọn chúng, mời hay không mời là chuyện của chúng ta.”

Ngũ Ương đạo trưởng dùng giọng khàn khàn nói: “Sở đại nhân, bhe bảo chúng ta thành lập Trấn Võ Đường là để trấn áp võ lâm Bắc Yên chứ không phải để ngươi thể hiện uy phong. Nếu hỏng chuyện, ai chịu?”

Sở Hưu nheo mắt nói: “Thể hiện uy phong? Đạo trưởng ngươi đang chất vấn năng lực ta đấy à? Từ nhánh Ẩn Ma tới toàn bộ Quan Trung Hình Đường, Sở Hưu ta làm việc có lúc nào sai lầm? Ngược lại đạo trưởng ngươi có chiến tích gì đáng nói trên giang hồ không?”

Trên Phong Vân Bảng liệt kê rõ từng chiến tích của Sở Hưu, âm mưu dương mưu, minh tranh ám đấu, vô số người đã chết trên tay Sở Hưu. Y thật sự có tư cách nói lời này.

Ngược lại Ngũ Ương đạo trưởng mặc dù có danh quốc sư, thực lực cũng không yếu trong cảnh giới Chân Đan, nhưng hắn thật sự không nổi danh bằng Sở Hưu.

Đúng lúc này, một đạo sĩ trung niên sau lưng Ngũ Ương đạo trưởng lại mở miệng châm chọc: “Cái trò mèo khen mèo dài đuôi ai mà chẳng biết chứ? Nếu hỏng việc, Âm Sơn Phái chúng ta cũng phải gánh vác trách nhiệm.”

Hắn vừa dứt lời, ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng, ngón tay gõ mạnh lên bàn.

Nhưng đúng lúc này Đường Nha sau lưng Sở Hưu lại đột nhiên xuất thủ, một thanh phi đao trong suốt mảnh khảnh rời tay không biết từ lúc nào, gần như chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt đạo sĩ trung niên kia!

Bạn cần đăng nhập để bình luận