Côn Luân Ma Chủ

Chương 1740: Giết các ngươi trước đã 1

Trải qua rèn luyện trong Lục Đạo Luân Hồi, yêu quỷ cấp cao không có thực thể, chuyên tấn công tâm cảnh đã không thể làm gì được Sở Hưu.

Đương nhiên, thứ này vẫn khá phiền toái, đám yêu quỷ có thực thể, có thể bị chém giết này vẫn dễ giải quyết hơn một chút.

Thần Vực khai mở, trong lĩnh vực âm dương càn khôn điên đảo, khiến tốc độ đám quỷ binh kia chậm lại, để Lục Giang Hà ra tay chém giết.

Đồng thời Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu chém ngang ra, đao mang cường đại mang khí thế xé rách thiên địa, trực tiếp chém bay quỷ tướng kim giáp kia.

Nhưng kim giáp trên người con quỷ tướng đó không biết làm từ chất liệu gì, chẳng ngờ lại cực kỳ cứng cỏi, hơn nữa còn có thể tự động khôi phục.

Với lực lượng hiện tại của Sở Hưu, y thi triển một đao là kim giáp có Phạn văn trên người đối phương đã vỡ vụn, nhưng ngay sau đó nó lại điên cuồng hấp thu lực lượng xung quanh, bắt đầu hồi phục.

“Cái này thì giống con quỷ tướng trước đó.”

Sở Hưu nhíu mày, tay niết ấn quyết, thi triển Đại Bi Chú.

Hư ảnh mà thôi khổng lồ xé rách thiên địa xuất hiện, trực tiếp đè con quỷ tướng kim giáp kia xuống đất, Phá Trận Tử trong tay liên tiếp chém ra. Những nơi đao mang đi qua, phòng ốc xung quanh trực tiếp bị cắt đứt, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng khôi phục như cũ.

Kim giáp Phạn văn trên người con quỷ tướng này đã bị phá hủy hoàn toàn, tuy muốn khôi phục, nhưng dưới lực lượng cường đại của Sở Hưu, nó chỉ có thể giãy giụa, lưu lại một làn sương đen.

Vòng tay Lục Đạo Luân Hồi trong tay Sở Hưu tỏa ra phật quang vàng kim, trực tiếp thu làn sương vào vòng tay Lục Đạo Luân Hồi, điên cuồng đánh giết. Một lát sau làn sương đen đã hoàn toàn không còn tung tích, chỉ lưu lại một viên hồn tinh màu vàng, bên trên còn có Phạm văn kỳ dị.

Sở Hưu nhìn lại, bên phía Lục Giang Hà còn chưa kết thúc, y lắc đầu nói: “Động tác chậm quá.”

Dứt lời, Thần Vực quanh người Sở Hưu lập tức bộc phát uy lực gấp mười lần, thiên địa nguyên khí cuồng bạo đột nhiên bùng nổ, tiêu diệt đám y còn lại.

Sau khi chết bọn chúng cũng lưu lại một số hồn tinh, nhưng những viên hồn tinh kia rất nhỏ, chỉ tương đương với hồn tinh của yêu quỷ cấp trung bình thường mà thôi, không cái nào nặng quá một cân.

Lục Giang Hà tức giận nói: “Đối phó với đám quỷ quái không có khí huyết này, nếu còn nhanh được mới là lạ.”

Đúng lúc này, lại có tiếng ma quỷ kêu khóc thê lương vang lên, cứ như dùng các loại nhạc khí diễn tấu, tất cả đều nhắm vào hướng bọn Sở Hưu.

Sắc mặt Sở Hưu hơi đổi: “Rút lui trước đã!”

Nếu lại xuất hiện một con quỷ tướng kim giáp như vậy thì Sở Hưu cũng không ngại. Thứ này còn chưa đạt tới trình độ Võ Tiên, vẫn tính là dễ giải quyết.

Nhưng Uổng Tử Thành này đâu đâu cũng có cảm giác quỷ dị, ai biết liệu có quỷ tướng cường đại hơn không?

Khi Sở Hưu dẫn Lục Giang Hà chạy tới một vị trí trông có vẻ an toàn, không nghe thấy âm thanh quỷ dị kia nữa, Sở Hưu mới hỏi: “Lão Lục, ngươi có cảm thấy có gì không đúng không?”

Lục Giang Hà hừ nhẹ nói: “Đương nhiên là có rồi, ở cái nơi quỷ quái này đâu đâu cũng có cảm giác không đúng. Biết thế ta đã không đi cùng ngươi.”

Sở Hưu lắc đầu, lấy ra hồn tinh của con yêu quỷ kim giáp kia nói: “Ta không nói cái đó, ta nói là yêu quỷ này có vẻ không đúng.

Ta từng xử lý ba con yêu quỷ cấp cao rồi. Ngươi cũng gặp không ít yêu quỷ. Nhưng đám yêu quỷ mà chúng ta gặp, bất luận là quỷ dị hay không bình thường, bọn chúng đều là bị quy tắc vặn vẹo của Trung Châu này biến thành quái vật. Nói đơn giản hơn thì bọn chúng chỉ có bản năng chứ không có suy nghĩ.

Nhưng con yêu quỷ kim giáp mà chúng ta vừa gặp lại khác, nó biết nói, có thể giao lưu với chúng ta, có cảm xúc.

Quan trọng nhất là câu nói của nó. Nó nói ta giết ‘đồng bào’ của nó.

Một con yêu quỷ cho rằng mình có đồng bào, chấp nhận thân phận yêu quỷ của mình, yêu quỷ như vậy còn coi là quái vật không?”

Lục Giang Hà ồ khẽ một tiếng: “ý ngươi là yêu quỷ ở nơi này đã tiến hóa thành ý thức riêng của bản thân?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không biết, nhưng những thứ này tuyệt đối không đơn giản.”

Nói đoạn, Sở Hưu nhìn về phía hồn tinh màu vàng kim trong tay, đột nhiên nói: “Lão Lục, bảo hộ giúp ta. ta muốn luyện hóa thứ này thử xem.”

Lục Giang Hà nghe vậy lập tức giật mình: “Sở đại giáo chủ nghe ta nói này, ngươi đâu phải trẻ lên ba, sao thấy thứ gì cũng muốn thử một phen?

Chính ngươi còn nói thứ này cực kỳ quỷ dị, thế mà ngươi còn định luyện hóa?”

“Không thử thì làm sao biết được thứ này có tác dụng tốt xấu ra sao? Con đường võ đạo vốn nên dũng cảm thử nghiệm, không thể bảo thủ được.”

Lục Giang Hà vừa định nói không bảo thủ không có nghĩa là làm lung tung tự đâm đầu vào chỗ chết, nhưng Sở Hưu đã bắt đầu luyện hóa, hắn đành phải đứng đó bảo vệ cho Sở Hưu.

Trong viên hồn tinh màu vàng này ẩn chứa lực lượng kém hơn hồn tinh của yêu quỷ cấp cao một chút. Nhưng trong đó không chỉ có lực lượng nguyên thần mà còn một loại lực lượng Phật môn tinh thuần tới cực hạn, dung nhập vào cơ thể Sở Hưu, khiến Sở Hưu đột nhiên hiểu được.

Trong Trung Châu, lực lượng của yêu quỷ là hư vô, cho dù biến hóa ngàn vạn nhưng chỉ giới hạn trong Trung Châu.

Nhưng tòa Uổng Tử Thành này lại là chân thực, lực lượng hư vô lại có thể hóa thành thực thể, có vậy mới tạo ra loại yêu quỷ có lực lượng thực tế thể như vậy.

Khi còn sống có lẽ đối phương là Chân Vũ Giáo Phật môn, cho nên lực lượng mà hắn ngưng tụ ra cũng mang theo một chút lực lượng của Phật môn.

Lục Giang Hà bảo vệ Sở Hưu suốt mấy canh giờ, sau khi y luyện hóa xong mới hỏi: “Sao nào? Có cảm giác gì?”

Sở Hưu vuốt cằm nói: “Có thể coi thứ này là bảo bối, lực lượng ẩn chứa trong đó là lực lượng tinh thuần đã qua chiết xuất.

Ta luyện hóa một viên hồn tinh này tương đương với một võ giả Thiên Địa Thông Huyền hy sinh bản thân truyền công cho ta.

Có cơ hội thì giết thêm vài con. Lực lượng mà loại hồn tinh này tích lũy hữu dụng hơn nhiều so với hồn tinh bình thường.”

Lục Giang Hà chỉ theo một hướng nói: “Nếu ngươi muốn giết thêm vài con, ngươi có thể qua bên kia xem thử. Bên kia sắp thành bách quỷ dạ hành đến nơi rồi.”

Không cần Lục Giang Hà chỉ thì Sở Hưu cũng nghe thấy, bên kia tiếng nhạc quỷ đã vang vọng khắp nơi. Hiển nhiên không chỉ có tiểu đội yêu quỷ mà Sở Hưu từng gặp đang tụ tập ở đó.

Tới lúc Lục Giang Hà và Sở Hưu đi được vài bước, hắn lại đột nhiên hỏi: “Chết rồi, phòng ốc nơi này giống hệt nhau, còn che đậy cảm giác, ngươi còn phân biệt được đông tây nam bắc không?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Đã tới nước này rồi, ngươi còn quan tâm tới đông tây nam bắc gì nữa? Không phá cái Uổng Tử Thành này tới long trời lở đất thì ngươi nghĩ chúng ta còn có thể ra ngoài được sao?”

“Cũng đúng.”

Nói đoạn, hai người đi thẳng về phía âm thanh.

Lúc này trong một con hẻm nhỏ, chiến đấu còn kịch liệt hơn trận chiến của Sở Hưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận