Côn Luân Ma Chủ

Chương 1916: Chiến Diêm Ma

Thập Tự Liên Hoa Ấn nở rộ giữa không trung, Liên Hoa Ấn lóng lánh thanh tịnh, va chạm với ngọn lửa diệt thế, lập tức bộc phát ra chấn động kịch liệt, khiến Sở Hưu từ từ lùi lại phía sau.

Mũi tên này hoàn toàn có thể đối đầu với thần thông, Thập Tự Liên Hoa Ấn không những không áp đảo được, ngược lại có có cảm giác bị nó áp đảo.

Nhưng Diêm Ma lại khẽ nhíu mày.

MŨi tên của hắn ngưng tụ lực lượng diệt thế cực hạn, không phải lực lượng đơn thuần mà là lực lượng hủy diệt tiếp cận bản nguyên sinh diệt.

Mũi tên này chuyên phá những thần thông trấn tà tru ma lòe loẹt của Thiên La Bảo Tự, nhưng không ngờ Sở Hưu lại dùng Thập Tự Liên Hoa Ấn cản được. Chẳng lẽ lý giải của y đối với công pháp Phật tông còn thâm hậu hơn cả đám lừa trọc Thiên La Bảo Tự?

Nhưng điều này cũng không quan trọng, lúc này chiến ý và sát ý của Diêm Ma đều đã tăng lên tới cực hạn, một mũi long thương màu đen hiện lên trong tay hắn.

Nói chính xác hơn mũi long thương kia không phải rồng mà là một con quái vật đầu trăn thân rồng mới đúng.

Cái đầu hình tam giác sắc nhọn làm mũi thương, hai hiện lên ánh sáng đỏ tươi, sát ý đỏ máu và ma khí đen nhánh đồng thời nở rộ, đâm một thương về phía Sở Hưu, những nơi mũi thương đi qua không gian bị xuyên thủng, quy tắc bị cắt đứt, thế không thể đỡ!

Ngay sau đó Sở Hưu thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, thân thể ma thần trăm ngàn trượng vắt ngang qua mặt đất, Thánh Ma Bất Diệt Thân gia trì trên người, nhưng lần này không hình thành bộ giáp mà hóa thành một thanh trường đao hoàn toàn bằng ma khí và phật quang, giống Phá Trận Tử tới chín phần mười.

Nói chính xác hơn đó là Phá Trận Tử, nhưng là Phá Trận Tử do lực lượng của Thánh Ma Bất Diệt Thân ngưng tụ thành thân đao, còn bản thân Phá Trận Tử cô đọng thành đao hồn.

Dùng thân thể ma thần chém ra đao chiêu Thôn Thiên, uy thế như thật sự thôn tính thiên địa, những nơi nó đi qua, lỗ đen khổng lồ thôn tính tất cả, bao gồm cả lực lượng quy tắc.

Sau khi bước vào ngũ trọng thiên, thu hoạch lớn nhất của Sở Hưu là khả năng khống chế quy tắc.

Trước đó Sở Hưu chỉ có thể khoác Thánh Ma Bất Diệt Thân lên Pháp Thiên Tượng Địa.

Còn bây giờ, Sở Hưu không những khoác được Thánh Ma Bất Diệt Thân, thậm chí còn có thể thi triển đao pháp cường đại như Thôn Thiên.

Lực lượng thần thông và võ kỹ phối hợp không đơn giản là một cộng một, uy lực tăng lên gấp bội.

Dương nhiên đi kèm uy lực tăng cường là tiêu hao khổng lồ.

Nếu không phải Diêm Ma vừa ra tay đã trực tiếp sử dụng trạng thái đỉnh phong, Sở Hưu cũng không bộc lộ thành quả sau khi bước lên ngũ trọng thiên như vậy.

Đối mặt với Diêm Ma trong trạng thái này, bất cứ võ kỹ bình thường nào cũng không có tác dụng.

Đao chiêu chí cường Thôn Thiên của Sở Hưu va chạm với nhát thương của Diêm Ma, hai bên đều sử dụng thần thông bộc phát mạnh mẽ tới cực hạn, chấn động cường đại khiến các võ giả bên dưới có cảm giác như hủy thiên diệt địa.

May là ngay khi động thủ bọn họ đã lập tức nhảy lên không trung, bằng không dư chấn còn lớn hơn nữa.

Lúc này sau lưng Diêm Ma cũng hiện lên một pháp tướng Shiva, thân hóa bốn tay, bốn cánh tay cầm võ kỹ khác biệt tấn công về phía Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu.

Trong số mọi người ở đây thật ra chỉ có lão tổ Doanh gia có thể hiểu được trận chiến giữa Sở Hưu và Diêm Ma, cũng cảm nhận được sự khủng khiếp của hai người.

Khả năng vận dụng lực lượng, khống chế quy tắc của hai người là cảnh giới mà hắn thậm chí còn không dám tưởng tượng.

Tuy bọn họ đều là Võ Tiên, nhưng lão tổ Doanh gia không thể không chán nản thừa nhận, nếu giao thủ với hai vị này, có lẽ mình còn không chống được tới ba chiêu, thậm chí ngay chiêu đầu đã bị trọng thương.

Đúng lúc này, giọng nói của Sở Hưu lại vang lên: “Lệnh cho mọi người ra tay với Phạm Giáo!”

Lão tổ Doanh gia lập tức giật nảy mình, Phạm Giáo không động tới bọn họ đã là không tệ rồi, làm sao bọn họ dám tấn công Phạm Giáo?

Sở Hưu lại quát lên một tiếng chói tai: “Đừng quên những gì chúng ta đã nói lúc trước! Ra tay đi!”

Dùng cảnh giới ngũ trọng thiên đối đầu với bát trọng thiên, có thể nói Sở Hưu đã vận dụng toàn lực. Y chỉ muốn ép Phạm Giáo dừng tay, đồng thời bản thân y chỉ nhúng tay vào tình thế khí vận ở Đông Tề chứ không phải đến để quyết một trận sống mái với Phạm Giáo.

Lão tổ Doanh gia cắn răng hét lớn: “Động thủ!”

Nếu trước đó lão tổ Doanh gia bảo bọn họ ra tay với Phạm Giáo, có lẽ ngoài người của Doanh gia hay võ giả Đông Tề kỷ luật nghiêm minh, đa số mọi người sẽ không dám hành động.

Nhưng lúc này thấy Sở Hưu giao chiến với Diêm Ma, nỗi sợ trong lòng bọn họ cũng vơi đi nhiều.

Chưa biết mới là đáng sợ, bọn họ không biết về phát hiện cho nên mới e ngại Phạm Giáo.

Nhưng bọn họ lại biết về Sở Hưu, thấy Sở Hưu có thể giao chiến chính diện với Phạm Giáo, tuy không biết điều này đại diện cho điều gì, nhưng vẫn mang lại cho bọn họ một chút lòng tin.

Bên phía Diêm Ma thấy tình hình bên dưới, sắc mặt lập tức thay đổi, cũng tỉnh táo lại từ sát ý và chiến ý.

Tuy hắn nóng tính dễ nổi giận, nhưng không phải không có cái nhìn về đại cục.

Nếu bây giờ đám võ giả Đông Tề này chết trước cửa Phạm Giáo, bất luận Lục Trường Lưu có gặp chuyện hay không, những người khác chết cũng là đại sự. Ít nhất nhân quả trong chuyện này rất khó phân biệt, thậm chí có thể dẫn tới Phạm Giáo bị Đại La Thiên và Hạ Giới đồng thời cô lập.

Hành động này của Sở Hưu rõ ràng là ăn vạ, dùng toàn bộ tính mạng võ giả Đông Tề để ép Phạm Giáo.

Nhưng khổ nỗi bọn họ cũng hết cách. Trong thời điểm này có giết cũng không được, nhưng nếu không giết, chẳng lẽ lại ngồi nhìn toàn bộ võ lâm Đông Tề tới đánh Phạm Giáo hay sao? Như vậy càng mất mặt.

Đúng lúc này, một ảo thuật vang vọng đất trời cất lên từ bên dưới.

“Dừng tay! tất cả dừng tay!”

Nghe ảo thuật này, Diêm Ma cắn răng, lại hóa thành lão già gầy gò thấp bé, trở về bên Phạm Giáo.

Sở Hưu cũng vung tay, ra hiệu cho đám người lão tổ Doanh gia tạm dừng tấn công.

Người vừa lên tiếng bên Phạm Giáo chính là điện chủ của Brahma Điện, Lâu Na Già.

Trước đó bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy mà Lâu Na Già vẫn không ra mặt, là vì hắn đang bế quan.

Vốn dĩ bên phía Phạm Giáo do Lâu Na Già chủ trì đại cục.

Nhưng chuyện cưỡng ép chiêu mộ đệ tử là Diêm Ma nói ra, hơn nữa quá trình cực kỳ đơn giản thô bạo, cho nên hắn giao cho người của Shiva Điện xử lý, còn hắn thì đi bế quan.

Theo Lâu Na Già thấy, người của Shiva Điện hung ác dữ tợn, xử lý chuyện này là thích hợp nhất.

Khổ nỗi chính hắn cũng không ngờ, khi mình bị đệ tử đánh thức lại gặp cảnh tượng này.

Sau khi nghe đệ tử báo cáo lại hành động của Diêm Ma trong thời gian vừa qua, Lâu Na Già chỉ hận không thể bóp chết đối phương.

Đơn giản thô bạo, đối phương làm vậy rõ ràng là thô bạo tới mất cả đầu óc!

Thấy Diêm Ma trở lại bên cạnh, Lâu Na Già vô thức định giơ tay đánh văng hắn ra, nhưng lại bị Diêm Ma âm trầm giơ mũi long thương lên.

“Lâu Na Già, ngươi tưởng mình là giáo chủ chắc? Muốn tát ai thì tát? Đừng quên thân phận của ngươi!”

Lâu Na Già dừng tay, phẫn nộ quát: “Ngươi gây ra rắc rối lớn như vậy mà còn không biết xấu hổ nói ta? Cuối cùng vẫn là ta phải thu dọn cho ngươi đấy!

Đợi tới lúc giáo chủ trở về, chắc chắn ta sẽ báo lại chuyện này cho giáo chủ!”

Diêm Ma cười lạnh nói: “Tùy ngươi.”

Đến tận lúc này Diêm Ma vẫn không cho rằng mình làm sai, chẳng qua vì tên Sở Hưu kia âm thầm xúi giục võ lâm Đông Tề mà thôi.

Lâu Na Già không để ý tới Diêm Ma nữa mà hít sâu một hơi, quay sang phía Sở Hưu trầm giọng nói: “Sở Hưu, rốt cuộc ngươi định làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận