Côn Luân Ma Chủ

Chương 1781: Độc kế và lấy lệ

“Vậy đại trưởng lão đời trước đâu?’

“Đại trưởng lão đời trước hơn mười năm trước tuổi thọ tới hạn, đã qua đời rồi.’

Đường Nha sắc mặt lạnh lùng nói: “Nếu đã vậy, ngươi còn nói những lời vô dụng đó làm gì?

Các ngươi đều cho rằng ta tới là để báo lại thù hận nực cười năm xưa? Yên tâm, đã cho qua mấy chuyện ấy rồi.

Ta cũng không làm khó dễ các ngươi, lần này Đường Gia Bảo các ngươi ngó lơ uy nghiêm của Thánh Giáo ta, cho nên Thánh Giáo ta rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Sau này khi tấn công Thiên Môn, sẽ do Đường Gia Bảo các ngươi làm tiên phong.

Chẳng phải các ngươi không muốn ra mặt trong thời điểm này à? Vậy thì tốt, sẽ có lúc cho các ngươi ra mặt.’

Đám người Đường gia lập tức biến sắc.

Bảo bọn họ ra mặt đối phó với Thiên Môn, khác nào chủ động chịu chết?

“Không được, không được đâu đường chủ đại nhân! Nếu bảo chúng ta tiên phong, Đường Gia Bảo cũng chẳng còn mất!’

Đường Nha nhìn đám người trong Đường Gia Bảo: “Muốn bảo vệ Đường Gia Bảo?”

Đám trưởng lão Đường Gia Bảo đều gật đầu.

Đường Nha mỉm cười quái dị nói: “Nể mặt ta cũng họ Đường, cho các ngươi một cơ hội.

Còn cách tổng tấn công Thiên Môn một thời gian. Trong thời gian này, làm ta hài lòng, ta sẽ nói với bên trên.”

Đường Nha vung tay, trực tiếp dẫn người của Côn Luân Ma Giáo rời khỏi.

Phía trước Đường Gia Bảo, mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không biết nên làm thế nào.

Vị đại trưởng lão của Đường Gia Bảo mắng chửi một nữ nhân trong đám người: “Tiện nhân! Chính vì ngươi năm xưa độc ác như vậy, làm việc không lưu lại đường sống, mới dẫn tới tai họa cho Đường gia ngày hôm nay!”

Nữ nhân kia chính là thê tử của Đường Bắc Phi, cũng là đại nương của Đường Nha.

Nghe vậy cô ả cũng không hề nhượng bộ lớn tiếng nói: “Chuyện năm xưa nếu không có các ngươi ngấm ngầm đồng ý, ta có làm được không? Sao bây giờ đều oán trách ta?”

Trong đám người có một võ giả trẻ tuổi mặc hoa phục, dáng vẻ giống Đường Nha tới mấy phần đứng ra phẫn nộ quát lớn: “Đại trưởng lão, ngươi nhục mạ mẫu thân ta thế là sao?"

Đại trưởng lão của Đường Gia Bảo nhíu mày đáp: “Nhục mạ? Đường Tây Hành, nếu không phải mẫu thân ngươi ép Đường Đông Đình thiên phú tuyệt hảo phải bỏ đi, ngươi còn có địa vị bảo chủ Đường Gia Bảo ngày hôm nay hay sao?

Đường Đình Đông lưu lạc giang hồ mấy chục năm, tới nay đã là cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, thậm chí còn làm tới đường chủ Côn Luân Ma Giáo.

Tên rác rưởi nhà ngươi nuốt nhiều đan dược của Đường Gia Bảo như vậy mà bây giờ còn chưa đạt tới cảnh giới Chân Đan, đúng là kém cỏi!

Hôm nay Đường Đình Đông muốn nhận được một câu trả lời công bằng, ta sẽ trả lại công bằng cho hắn! Từ nay trở đi, ngươi không còn là bảo chủ của Đường Gia Bảo nữa!”

Tuy mẫu thân của Đường Tây Hành là hạng nữ lưu nhưng cũng coi như có chút thủ đoạn, cho nên mấy năm gần đây ả cũng có một số tâm phúc trong Đường Gia Bảo.

Nghe vậy ả lập tức phẫn nộ quát lớn: “Ngươi dám!”

Nói đoạn, một số đệ tử Đường Gia Bảo đi tới đứng sau lưng ả.

“Ngươi xem ta có dám không!”

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ Đường Gia Bảo đã đầy mùi thuốc súng.

Ở một phía khác, Nhạn Bất Quy đứng sau lưng Đường Nha đột nhiên nói: “Ta tưởng ngươi sẽ giết hết những người đó.”

Đường Nha cười lạnh nói: “Giết hết rồi thì ai làm việc cho giáo chủ?

Huống chi trên thế giới này, có rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Đám người Đường Gia Bảo kia đức hạnh ra sao, ta còn hiểu rõ hơn bọn họ.

Chẳng phải trưởng lão hội của Đường Gia Bảo muốn bảo lưu quyền lợi của mình ư? Chẳng phải mụ già kia muốn nâng con mình lên chức bảo chủ à?

Vậy thì tốt, bây giờ để bọn họ tự đấu đá với nhau, đấu tới mức nào thì ta không nói, phải xem chính bọn họ thôi.”

Có đôi khi không phải trả giá mới là trả giá lớn nhất.

Đường Nha chỉ thuận miệng nói vậy, bọn họ làm tới mức nào thì y không quan tâm. Cái nơi nhỏ nhoi như Đường Gia Bảo đã không lọt mắt hắn.

Nếu Đường Gia Bảo rộng lượng một chút, có lẽ tổn thất sẽ không quá lớn.

Nhưng khổ nỗi Bọn họ không đủ rộng lượng, trận nội chiến kia cũng khó mà tránh khỏi.

Chính vì Đường Nha hiểu bọn họ, cho nên chỉ một câu như vậy thôi, e rằng toàn bộ Đường Gia Bảo sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề.

Lúc này Nhạn Bất Quy sau lưng Đường Nha đột nhiên nói: “Phong cách làm việc của ngươi càng lúc càng giống giáo chủ.”

Đường Nha sửng sốt, sau đó bất mãn nói: “Sao ngươi lại mắng ta.”

...

Đại Lương Thành tại Đông Tề, trong lúc Mai Khinh Liên và Chử Vô Kỵ đã giải quyết xong mọi chuyện, Lục Giang Hà mới tập hợp được mọi người.

Đương nhiên điều này không phải vì năng lực của Lục Giang Hà có vấn đề, các thế lực cũ, rồi các thế lực mới cộng lại, chỉ riêng danh sách thôi cũng đủ khiến Lục Giang Hà nhức đầu cho nên tới bây giờ mới tập hợp đủ người.

Trong một gian phòng ở Đại Lương Thành, muốn lúc này nơi đây đã tập trung khoảng hơn trăm người, đều là các gia chủ chưởng môn lớn lớn nhỏ nhỏ ở Đông Tề, còn có cả Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo và Lăng Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn.

Nhìn mọi người ở đây, Lục Giang Hà ho khan một tiếng, ra vẻ uy nghiêm, lạnh nhạt nói: “Chắc chư vị còn chưa nhận ra ta, vậy ta xin giới thiệu trước.

bản tọa đường chủ Huyết Ma Đường của Côn Luân Ma Giáo, Huyết Hải Ma Tôn Lục Giang Hà là ta.”

Mọi người ở đây bàn tán ầm ĩ, trong mắt còn lộ vẻ nghi hoặc.

Bọn họ biết vị trước mắt là đường chủ Huyết Ma Đường, nhưng vì sao lại là Huyết Hải Ma Tôn?

Côn Luân Ma Giáo lại phân đất phong hầu Tứ Đại Ma Tôn à? Vì sao một đường chủ lại có thể làm Ma Tôn?

Lục Giang Hà lại ho khan hai tiếng nói: “Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chuyện này không quan trọng, các ngươi chỉ cần nhớ bản tọa là Huyết Hải Ma Tôn là được.

Hôm nay ta gọi tất cả tới đây chính là vì chuyện tấn công Thiên Môn.

Thiên Môn làm đủ chuyện ác, phá hoại quy củ giang hồ, ngoài ra... Được rồi, dù sao các ngươi chỉ cần biết Thiên Môn đáng chết là đủ.

Cho nên tới lúc đó ai có sức thì bỏ sức, không bỏ sức thì sau này tính sổ!

Chuyện chỉ có vậy thôi, việc cũng chỉ có thế thôi.

Nói xong rồi, tất cả mọi người giải tán đi.”

Sau khi nói xong Lục Giang Hà cứ thế đứng dậy định đi khỏi.

Mọi người ở đây vẻ mặt ngây ngốc, ngươi coi chúng ta là trẻ con ba tuổi hay không? Thậm chí còn chẳng buồn lấy cớ.

Lục Trường Lưu vội vàng đứng lên nói: “Lục đường chủ đợi đã, những bí mật về Thiên Môn mà Sở giáo chủ nói đều là thật?”

Nếu là người khác mở miệng hỏi thăm, chắc chắn Lục Giang Hà đã giơ tay hất văng đi.

Nhưng người hỏi là Lục Trường Lưu, Lục Giang Hà lại đổi bộ dạng khác, cười ha hả kiên nhẫn giải thích: “Đương nhiên là thật rồi. Chẳng lẽ Lục chưởng giáo không thấy à, Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ ở Tây Sở đều không có bất cứ động tĩnh gì? Đó là vì Sở giáo chủ của chúng ta đã ước định sẵn với lão thiên sư và Dạ Thiều Nam, đến lúc đó đồng loạt ra tay.

Ngay cả hai vị này còn cho là thật, chư vị còn gì để nghi ngờ?”

Hiện tại đã biết lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ đang ở trong Đại La Thần Cung, Lục Giang Hà cũng không dám làm gì quá đáng với Chân Vũ Giáo.

Tuy lão đạo sĩ kia nói hắn và Chân Vũ Giáo chỉ có nhân duyên một đời, nhưng ai biết hắn nói thật hay nói dối? Vẫn là cẩn thận một chút thì hơn.

thấy Lục Giang Hà mở miệng hỏi thăm, thái độ của Lục Giang Hà cũng không tệ, có người lập tức đứng dậy nói: “Xin hỏi Lục đường chủ, Côn Luân Ma Giáo bảo chúng ta bỏ công sức ra cũng được, nhưng không thể dốc hết sức được chứ? Chu gia ta hơi vắng vẻ, chỉ có thể điều được khoảng mười người, mong Lục đường chủ chớ trách.’

Lục Giang Hà lạnh lùng nhìn sang, cười lạnh một tiếng: “Ngươi lừa ai cơ chứ? Dù sao cũng là cũng là gia tộc mới thăng cấp lên Cửu Đại Thế Gia, sao lại chỉ điều được có mười người?

Tấn công trận pháp Thiên Môn là chuyện tất cả mọi người đều được lợi. Chu gia các ngươi chỉ chịu đưa ra mười người cũng được, những kẻ không chịu bỏ công bỏ sức thì phế sạch võ công là được. Dù sao trong Chu gia các ngươi, trừ mười kẻ đó ra thì còn lại đều là rác rưởi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận