Côn Luân Ma Chủ

Chương 1721: Dụ giết

Người áo đen kia gật nhẹ đầu, đột nhiên hỏi: “Vậy kế hoạch ban đầu của chúng ta thì sao? Có cần thay đổi không?”

Tân Già La lắc đầu nói: “Vì sao phải thay đổi? Dù sao kẻ địch của chúng ta không phải chỉ có mình Thiên La Bảo Tự, nhưng Thiên La Bảo Tự lại là kẻ địch lớn nhất của chúng ta!

Tiếp tục di chuyển theo kế hoạch, thấy võ giả Thiên La Bảo Tự lạc đàn thì nhất định phải giết chết. Một khi phát hiện Thiên La Bảo Tự có hành động quy mô lớn thì tạm thời lẩn tránh, làm trì hoãn thời gian của bọn chúng!”

Sau khi bố trí xong chuyện này, Tân Già La lại đột nhiên hỏi: “Các ngươi thu thập được bao nhiêu tin tức về tên Sở Hưu kia rồi?”

Võ giả áo đen kia đáp: “Gần đây tên Sở Hưu kia cũng khá nổi danh trong khu vực Trung Châu này.

Ta nghe nói hắn ở một phía khác, đứng chặn ở một con đường vào khu vực bên trong của Trung Châu, trắng trợn cướp bóc võ giả qua lại, không ít người đã chịu thiệt dưới tay hắn.

Sau đó không biết vì sao hắn lại có xung đột với mấy vị truyền nhân của Cổ Tôn khác.

Trong đó truyền nhân của Lăng Thiên Kiếm Tôn Vũ Văn Phục bị giết, Hướng Tưởng của chi phái Cổ Nguyệt Tôn gIả và Trần Cửu Long của chi phái Trấn Long Thần Tướng bị trọng thương bỏ trốn.

Đi cùng bọn họ còn có Tư Không Đàm của Thần Cơ Môn, cũng bị trọng thương.

Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng tên Sở Hưu kia là truyền nhân của Cổ Tôn, nhưng hình như hắn không có nhiều quan hệ với những truyền nhân của Cổ Tôn khác, ngược lại kết thù với không ít người.”

Tân Già La không suy nghĩ nhiều về câu nói cuối cùng của võ giả áo đen kia, nghe xong sắc mặt hắn có vẻ trầm xuống.

Nếu là lúc trước, chắc chắn hắn đã nghĩ cách giải quyết Sở Hưu.

Nhưng hắn không phải loại người hành động theo cảm tính, không để ý tới đại cục.

Tuy Sở Hưu có liên quan tới ma khí, nhưng trong chuyện Thiên La Bảo Tự, trong việc tranh đoạt Đại La Thần Cung, đây chỉ là chút vấn đề nhỏ.

Cho nên tạm thời không cần quan tâm tới y, cứ giải quyết Thiên La Bảo Tự đã.

“Đi thôi, lần tranh đoạt Đại La Thần Cung này nhất định phải khiến Thiên La Bảo Tự bị loại triệt để!”

...

Trên dãy núi, hòa thượng Pháp Minh đi một mình khắp nơi, ra vẻ đang tìm kiếm đám người nhà mình.

Nhưng biểu cảm trên mặt hắn có vẻ mất tự nhiên, hiển nhiên Pháp Minh diễn kịch không được tốt.

Nhưng như vậy cũng không sao, đám người Phạm Giáo chỉ cần thấy người của Thiên La Bảo Tự xuất hiện, chắc chắn bọn chúng sẽ tới vây công.

Sở Hưu và Thương Thiên Lương trực tiếp đi theo sau hòa thượng Pháp Minh, cách xa khoảng mười dặm.

Không phải bọn họ cố ý cách xa như vậy mà vì bên phía Phạm Giáo chắc chắn cũng phái cao thủ đến.

Cho dù Sở Hưu và Thương Thiên Lương thi triển lĩnh vực khô vinh, khiến lực lượng khí tức của bọn họ phát ra chậm rãi nhất, Sở Hưu cũng không dám cam đoan đối phương sẽ không phát giác.

Cho nên mới nói làm mồi nhử vẫn có chút nguy hiểm, vì dù sao Sở Hưu cũng không biết dịch chuyển tức thời, không thể đến nơi ngay lập tức được.

Đương nhiên với thực lực của Pháp Minh, chỉ cần hắn không bị giết chết ngay lập tức, chống được vài chiêu thôi là Sở Hưu có thể tới cứu viện kịp thời.

Đúng lúc này, phía trước Pháp Minh bỗng có một chấn động cường đại, ba võ giả Phạm Giáo trực tiếp xuất hiện ngăn trước mặt bọn họ.

Một người trong số đó là một hòa thượng quanh thân thể lấp lóe ánh sáng thái dương rực rỡ, mặc cẩm bào màu vàng, cười ha hả nói: “Không ngờ đã tới thời điểm này rồi mà còn có hòa thượng Thiên La Bảo Tự đi loanh quanh bên ngoài.

Ngươi là người của các nào? Có phải Hóa Sinh Các không?”

Thấy ba người trước mặt, ánh mắt Pháp Minh lóe lên vẻ giận dữ, phẫn nộ quát: “Phạm Giáo các ngươi định chặn giết chúng ta?

Có phải các sư huynh sư đệ kia đã chết trong tay các ngươi?”

Tuy Pháp Minh diễn kịch không được tốt, nhưng lúc này hắn lại thể hiện cảm xúc giận dữ cực kỳ chân thật.

Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự đã có thù với nhau không biết bao nhiêu năm, bắt đầu từ hạ giới, đấu đá tới tận thượng giới.

Bao năm qua, số võ giả đối phương chết trong tay hai bên đã nhiều không đếm xuể, cho nên chỉ cần võ giả hai bên gặp mặt, vậy kết cục là không chết không thôi.

Pháp Minh tính tình ngay thẳng, biết đã có gần mười võ giả Thiên La Bảo Tự chết trong tay đối phương, người như hắn có thấy nổi giận mới là bình thường.

Võ giả dẫn đầu có vẻ rất thích nhìn bộ dạng giận dữ của Pháp Minh, hắn cười ha hả nói: “Ngươi nghĩ sao? Còn chết rất nhiều là khác.

Tám hay chín nhỉ? Thôi không sao, tính thêm ngươi nữa chắc chắn là hơn mười rồi!”

Sau khi hắn dứt lời, ba võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Phạm Giáo đồng loạt ra tay, tấn công về phía Pháp Minh.

Pháp Minh cũng biết Sở Hưu đang ở sau lưng mình, khác với những võ giả Thiên La Bảo Tự còn lại, thật ra hắn khá tin tưởng Sở Hưu.

Lúc trước hắn nhìn thấy Sở Hưu xuất hiện ngay trong thời điểm mình tuyệt vọng nhất, nhanh chóng giết chết ba võ giả Phạm Giáo.

Bây giờ hắn còn chưa tới thời điểm tuyệt vọng nhất, sợ cái gì cơ chứ?

Cho nên Pháp Minh trực tiếp bộc phát toàn bộ lực lượng, quanh người lấp lóe Phạm văn vàng kim, đối phó với thế công của ba người.

Ba võ giả Phạm Giáo kia hơi kinh ngạc, hòa thượng của Thiên La Bảo Tự này đúng là kiên cường, đã tới nước này rồi còn cố chống cự.

Võ giả thủ lĩnh cười lạnh nói: “Tội gì phải khổ như vậy? Từ bỏ đi, đừng giãy dụa nữa, chúng ta đưa ngươi về miền cực lạc sớm một chút, ngươi cũng đỡ phải chịu đau đớn.

Đúng rồi, quên chưa nói, rất ngươi có phải người của Hóa Sinh Các không? Tịnh Liên Phật Quang của ngươi đâu?

Giết một hòa thượng Hóa Sinh Các, công lao còn gấp hai đám hòa thượng Thiên La Bảo Tự còn lại!”

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên bên tai võ giả kia.

“Vậy ngươi thì sao? Ngươi là người của điện nào cung nào trong Phạm Giáo? Nhìn công pháp, chắc là võ giả Thái Dương Thần Cung?”

Võ giả thủ lĩnh vô thức đáp: “Coi như ngươi có ánh mắt, bản tọa chính là cung chủ tân nhiệm của Thái Dương Thần Cung, trực thuộc Vishnu Điện!”

Sau khi nói xong, vị cung chủ Thái Dương Thần Cung kia mới cảm thấy có gì đó không đúng, ai đang nói chuyện vậy?

Ngay khoảnh khắc sau, phong mang cường đại đã bao phủ toàn thân hắn, khiến lông tơ khắp người hắn dựng đứng, hàn ý bốc lên từ đáy lòng.

Hai tay nhanh chóng kết ấn, lĩnh vực lan tỏa ra xung quanh, đồng thời ánh sáng mặt trời vô tận cũng hiển hiện phía sau, chiếu rọi phương viên vài dặm, tựa như mặt trời ban trưa.

Nhưng tiếp theo đó lại là lĩnh vực vỡ vụn, mặt trời vẫn lạc.

Cung chủ Thái Dương Thần Cung phun ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài, trên người còn một vết đao lớn, không ngừng đổ máu.

Không đợi hắn phản ứng lại, hai võ giả khác đồng thời hét lớn: “Cẩn thận!”

Dưới chân của hắn, trong bóng tối của thái dương, không biết từ lúc nào đã xen lẫn một ma ảnh dữ tợn.

Ma ảnh đó chiếm cứ thân thể đó, hút lực lượng từ ánh sáng mặt trời, ngay tiếp đó sau lưng hắn lại có một vầng mặt trời dâng lên.

Nhưng lần này không phải ngọn lửa nóng rực nữa mà là một vầng ma nhật tỏa ra hào quang màu tím đen!

Ma nhật đó bắt nguồn từ lực lượng của cung chủ Thái Dương Thần Cung, nhưng ngược lại nuốt chửng hắn vào trong. Ma diễm minh hỏa thiêu đốt, cung chủ Thái Dương Thần Cung thậm chí không kịp kêu thảm đã bị đốt thành tro bụi!

Ma ảnh dữ tợn tan biến, vô hình vô chất, nhưng cũng là thiên biến vạn hóa, từ không tới có, sáng tạo tất cả mọi lực lượng trên thế gian.

Đây cũng là lực lượng của Tạo Hóa Thiên Ma!

Sở Hưu hạ xuống bên cạnh Pháp Minh, khẽ lắc đầu nói: “Yếu, quá yếu, Phạm Giáo các ngươi đúng là đời sau không bằng đời trước.

Cung chủ đương nhiên của Thái Dương Thần Cung là cái thứ này à? Tên này đúng là kém xa Tân Già La.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận