Côn Luân Ma Chủ

Chương 1643: Kéo thêm thù hận cho ngươi

Nhưng bây giờ, không ngờ hắn đã có thực lực thất trọng thiên!

Sắc mặt Xung Thu Thủy cũng nghiêm nghị hẳn lên, lần trước hắn giao thủ với Diệp Duy Không, đối phương vẫn đang giấu nghề. E là lực lượng thất trọng thiên này là hắn chuẩn bị cho Lăng Tiêu Tông!

Tuy nói cảnh giới Võ Tiên được phân chia tỉ mỉ thành cửu trọng, nhưng mọi người vẫn theo thói quen cho rằng nhất trọng thiên tới tam trọng thiên là một khoảng, tứ trọng thiên tới lục trọng thiên là một khoảng, còn thất trong thiên tới cửu trọng thiên mới là đỉnh phong của Võ Tiên.

Lục trọng thiên và thất trọng thiên chênh nhau một tiểu cảnh giới, nhưng thực chất chênh lệch rất lớn. Cho nên Diệp Duy Không bộc phát toàn lực tiếp cận thất trọng thiên mới khiến người khác e ngại.

Nhưng giữa thất trọng thiên và bát trọng thiên không có chênh lệch lớn như vậy. Hiện tại Diệp Duy Không đã không phải khiến người ta e ngại mà hoàn toàn có tư cách khiêu chiến vị Đông Vực đệ nhất cao thủ - Phương Ứng Long!

Gương mặt Diệp Duy Không không chút biểu cảm, nhưng sau lưng hắn tầng tầng lớp lớp gió bão băng sương bay lượn, cuối cùng hóa thành một con băng long khổng lồ gầm thét.

Diệp Duy Không giơ tay chộp tới, không ngờ con băng long khổng lồ kia lại hóa thành trường đao trong tay hắn.

Trường đao hình rồng lấp lánh ánh băng sương, trong đó không phải là lực lượng thiên địa mà là một loại quy tắc thiên địa!

Lúc này Diệp Duy Không không khác nào biến thần thông thành binh khí, nắm trên tay!

Phương Ứng Long bước lên một bước, cửu long gầm thét quanh người, cự long cương khí màu vàng kim bay lượn giữa không trung, cắn về phía Diệp Duy Không.

Cường giả cảnh giới Võ Tiên mà thật sự đại chiến, uy lực không khác nào thần tiên giao đấu, là hủy thiên diệt địa thật sự.

Cho nên Phương Ứng Long và Diệp Duy Không trực tiếp xuất hiện giữa không trung, cho dù có giao chiến kịch liệt đến mấy cũng không lan tới mặt đất.

Nhưng Xung Thu Thủy bên mặt Sở Hưu lại có vẻ do dự, không biết mình có nên lao lên hay không.

Sở Hưu nghi hoặc nói: “Các chủ còn chờ gì nữa? Liên thủ với Phương Ứng Long, cho dù không thể đánh bại Diệp Duy Không cũng phải khiến hắn trọng thương mới được. Không phải đến giờ ngươi vẫn định tọa sơn quan hổ đấu đấy chứ?”

Sắc mặt Xung Thu Thủy khá khó coi: “Chờ cái gì? Một Võ Tiên bát trọng thiên, một Võ Tiên thất trong thiên, ta mà lao lên khéo còn bị đánh trọng thương đầu tiên.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Cùng là cảnh giới Võ Tiên, chỉ là kém vài trọng thiên thôi, sao chênh lệch lớn vậy.”

Xung Thu Thủy hừ lạnh nói: “Vài trọng thiên mà thôi? Khi ngươi còn ở cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần đã có thể chém giết Thiên Địa Thông Huyền dễ như trở bàn tay. Lúc đó ngươi nhìn những võ giả Chân Hỏa Luyện Thần bình thường như thế nào? Bây giờ Phương Ứng Long và Diệp Duy Không cũng nhìn ta như vậy đấy!”

Nghe Xung Thu Thủy nói như vậy, Sở Hưu lập tức im lặng.

Nếu đã vậy, đúng là chênh lệch rất lớn.

Nhưng tuy Xung Thu Thủy nói vậy, hắn vẫn xông lên cùng Phương Ứng Long vây công Diệp Duy Không.

Diệp Duy Không bị trọng thương ngược lại Hoàng Thiên Các hưởng lợi lớn nhất, hơn nữa nếu lúc này hắn thật sự không ra tay, khiến Phương Ứng Long nổi giận buông tay mặc kệ, bọn họ sẽ phải chịu khổ.

Chỉ có điều Xung Thu Thủy đúng là thê thảm, hắn vừa xông lên đã bị Diệp Duy Không cho một quyền đánh xuống.

Cường giả cảnh giới Võ Tiên đại chiến, Sở Hưu chỉ có thể đứng xem. Thậm chí tới cảnh giới của Phương Ứng Long và Diệp Duy Không, cho dù có đứng xem cũng không hiểu. Cho nên bên phía Sở Hưu cũng không nhàn rỗi, trực tiếp vung tay, lệnh cho người dưới trướng và võ giả Hoàng Thiên Các cùng tấn công Hàn Giang Thành.

Lần này Sở Hưu không hề nương tay, dưới tay y đều là tinh nhuệ từng tham gia tiêu diệt Huyết Hà Giáo, lúc này cũng theo hắn xung phong.

Hoàng Thiên Các có tồn tại hay không cũng không quan trọng, quan trọng là Hàn Giang Thành đã coi Sở Hưu là cái đinh trong mắt, nếu lần này không đánh trọng thương Diệp Duy Không, Thương Ngô Quận của y sẽ vĩnh viễn không được bình an!

Ngay khi Sở Hưu bước vào chiến trường, Kỳ Vô Hận mặc chiến giáp băng lam đã nhảy tới trước mặt y, ánh mắt lấp lóe sát ý lạnh lẽo.

“Sở Hưu! Biết thế lúc ở Lăng La Quận ta nên không tiếc bất cứ giá nào, giết chết nhà ngươi!”

Lúc này Kỳ Vô Hận thật sự hối hận.

Khi đó hắn cho rằng mình đã rất coi trọng Sở Hưu, không ngờ hắn vẫn chưa coi trọng đủ!

Hàn Giang Thành chỉ có chừng này lực lượng, bọn họ chỉ có một cơ hội xuất thủ, nếu lần này không thể hủy diệt Hoàng Thiên Các, vậy không thể bù đắp nhân lực tài nguyên đã tiêu hao. lần tiếp theo xuất thủ, trừ phi bản thân Hoàng Thiên Các gặp bất trắc, nếu không Hàn Giang Thành phải đợi một thời gian rất dài mới có thể tích cóp đủ thực lực.

Mọi chuyện đều là vì Sở Hưu dùng cách gì không biết, chẳng ngờ lại mời được Lăng Tiêu Tông xuất thủ!

“Không tiếc bất cứ giá nào? Kỳ Vô Hận, ngươi mơ tưởng nhiều quá, cho dù ngươi không tiếc bất cứ giá nào để giết ta, không khéo kết quả còn thảm hại hơn hiện tại!”

Gầm lên một tiếng, Kỳ Vô Hận đã chẳng muốn nhiều lời với Sở Hưu, hắn thi triển lĩnh vực, gió bão vô tận ngưng tụ trong lĩnh vực, trực tiếp bao phủ lấy Sở Hưu.

Diệp Duy Không ở bên trên liều mạng, đương nhiên hắn cũng phải liều mạng ở bên dưới.

Thật ra Hàn Giang Thành bọn họ mới là không còn đường lui, dù sao nội tình của bọn họ cũng là yếu nhất. Nếu không nhân lúc Diệp Duy Không vẫn còn, Hàn Giang Thành trong thời đỉnh phong, công thành chiếm đất, gây dựng cơ nghiệp, ai biết đời sau sẽ ra sao.

Thần Vực được mở ra quanh người Sở Hưu, trực tiếp dùng cách thức thô bạo giao chiến lĩnh vực.

Trong Thần Vực, ngũ hành rối loạn, âm dương điên đảo, lực lượng cường đại vặn vẹo tiêu diệt hết thảy.

Lĩnh vực của Kỳ Vô Hận gặp phải lĩnh vực của Sở Hưu, không ngờ lại cực kỳ yếu ớt, trực tiếp bị tan rã thôn tính.

Khoảnh khắc này, Kỳ Vô Hận nhìn Sở Hưu như thấy quỷ.

Tất cả mọi người đều có lĩnh vực, tuy lĩnh vực thuộc tính khác nhau có thể khắc chế lẫn nhau, nhưng chuyện này phải xem thực lực cụ thể của võ giả.

Kết quả lúc này, rõ ràng cảnh giới của Sở Hưu không bằng hắn nhưng lĩnh vực lại hoàn toàn khắc chế hắn, rốt cuộc đây là lĩnh vực gì?

Thấy Thần Vực của Sở Hưu đã từ từ xâm chiếm lĩnh vực của hắn, Kỳ Vô Hận gầm lên một tiếng, sau lưng hiện lên con băng long khổng lồ, gầm thét giữa thiên địa, dung nhập vào quyền phong của hắn, trực tiếp đánh về phái Sở Hưu!

Những nơi quyền này đi qua, dường như cả thiên địa nguyên khí cũng bị đóng băng. Nhưng Sở Hưu lại không tránh không né, cũng đấm ra một quyền, nội lực chân hỏa thiêu đốt bừng bừng, khí huyết sôi trào tới cực hạn.

Trước đó Sở Hưu từng giao thủ với Kỳ Vô Hận, biết Băng Phách Thần Công của đối phương cực kỳ mạnh mẽ bá đạo, có thể đóng băng nội lực và khí huyết, thậm chí cả nguyên thần.

Cho nên lúc này Sở Hưu thiêu đốt nội lực chân hỏa tới cực hạn, khiến cho khí huyết sôi trào, lực lượng cơ thể đơn thuần này là thứ Kỳ Vô Hận không thể đóng băng.

Hai quyền va chạm như băng hỏa bùng nổ, thân hình Sở Hưu vẫn đứng yên tại chỗ còn Kỳ Vô Hận trực tiếp bị đánh bay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận