Côn Luân Ma Chủ

Chương 1510: Biện pháp trở lại hạ giới 2

Lần này khi Kha Sát đi theo Sở Hưu ra khỏi thành, rõ ràng là một gã cao to uy mãnh, kết quả lại dáo dác tra xét bốn phía xung quanh, sợ lại có cường giả tập kích Sở Hưu. Đừng có tai họa gì lây sang hắn, hắn bị dọa sợ thật rồi.

May là lần này bình an vô sự, không có chuyện gì bất ngờ nữa.

Khu vực man tộc tập trung đông nhất trong Thương Ngô Quận chính là nơi tiếp giáp giữa Đế La Sơn Mạch và phía nam.

Nơi đó có một châu phủ bỏ hoang tên là Nam Anh Phủ, không có ai quản lý, bên trong không có thế lực võ lâm nào ra dáng, nhưng có không ít võ giả và man tộc, vì đây là nơi man tộc và nhân tộc tiến hành buôn bán trao đổi.

Sau khi đi vào Nam Anh Phủ, bên trong huyên náo ồn ào, đường phố vốn chỉnh tề cũng rất hỗn loạn, khắp nơi là võ giả và man tộc đang trao đổi.

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu thấy man tộc.

Tướng mạo của bọn họ rất khác người Trung Nguyên, cũng rất khác với người Tây Vực ở hạ giới. Tất cả đều có làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, ngũ quan nhô lên khá cao, làn da và gương mặt xăm đủ loại ký hiệu và hoa văn kỳ lạ.

Đại đa số man tộc đều không mặc quần áo bằng sợi gai mà mặc da thú và thực vật đặc biệt gì đó bện lại, nhưng cũng có một số người mặc chiến giáp. Nhưng nhìn những bộ chiến giáp này là biết, chắc chắn là luyện khí sư của Đại La Thiên chế tạo ra.

Sở Hưu có thể cảm giác được lực lượng trong cơ thể đám người man tộc này, có một số hoàn toàn dựa vào lực lượng cơ thể, một số lại có một loại lực lượng rất huyền bí, không phải nội lực chân khí nhưng lại tương tự như thiên địa nguyên khí, cho nên khó mà phán đoán thực lực của bọn họ.

Có vẻ như Kha Sát khá nổi tiếng ở đây, không ít người biết hắn.

Khi đối mặt với võ giả Đại La Thiên, cho dù đám man tộc kia đang buôn bán trao đổi với bọn họ, sắc mặt cũng cực kỳ hung ác.

Nhưng khi Kha Sát chào hỏi, dám man tộc này lại cười lớn, có vẻ rất thoải mái.

Sở Hưu nói: “Không ngờ đấy, có vẻ ngươi rất được hoan nghênh ở đây.”

Kha Sát vội vàng nói: “Man tộc vốn bài ngoại, thuộc hạ có một nửa huyết thống man tộc, còn biết tiếng của bọn họ. Hơn nữa quận trưởng đời trước thi hành chính sách lôi kéo, đem lại không ít lợi ích cho bọn họ nên bọn họ mới có thái độ như vậy.”

Dọc đường Sở Hưu vừa đi vừa nói: “Những man tộc tới đây buôn bán trao đổi là người như thế nào?”

Kha Sát nói: “Đa số là người của những tiểu bộ lạc nên mới đến đây buôn bán, đổi lại một số thứ linh tinh.

Cũng có người của đại bộ lạc, nhưng người của đại bộ lạc thường liên hệ trước với người trung gian, tiến hành trao đổi với các tông môn thế lực chứ không tùy ý bày bán trên phố như vậy.

Thật ra trước đó thuộc hạ cũng làm những chuyện này, đại diện cho Hoàng Thiên Các tới trao đổi với các đại bộ lạc man tộc.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, y ra vẻ tùy ý đi dạo một vòng trong Nam Anh Phủ này, nhưng lại âm thầm quan sát phương thức làm việc, ánh mắt, trạng thái... của đám man tộc này.

Yêu một người thì phải tìm hiểu về người đó, đối phó với một người cũng phải tìm hiểu kỹ lưỡng như vậy.

Thật ra đa số thời điểm, chỉ cần có điều kiện, Sở Hưu luôn thích bày mưu rồi mới hành động.

Kha Sát cũng đi theo sau lưng Sở Hưu, hắn không dám hỏi rốt cuộc Sở Hưu đang suy nghĩ điều gì, bây giờ hắn sợ Sở Hưu hơn sợ cọp.

Sau khi đi dạo một lượt quanh Nam Anh Phủ, Sở Hưu và Kha Sát về trụ sở của Hoàng Thiên Các tại Nam Anh Phủ nghỉ ngơi. Sở Hưu gọi Kha Sát đang chuẩn bị đi làm cơm canh lại, đột nhiên hỏi: “Ngươi nói xem, nếu ta muốn tiêu diệt toàn bộ man tộc ở Thương Nam Phủ, nên làm thế nào?”

Vừa nghe câu này, dưới chân Kha Sát bỗng mềm nhũn.

Kha Sát thật sự không đoán nổi Sở Hưu đang nghĩ gì.

Trước đó y không quan tâm tới cái chết của quận trưởng, ngược lại để ý tới đao điếc gì đó, bây giờ y lại định tàn sát man tộc trong Thương Ngô Quận, rốt cuộc y định làm gì?

Kha Sát thận trọng đáp: “Đại nhân, chuyện này vốn đã không thể rồi.

Tuy những bộ lạc man tộc này trông có vẻ rất lỏng lẻo, bọn họ cũng có tranh cướp lẫn nhau, nhưng khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài, bọn họ lại rất đoàn kết.

Không riêng gì những bộ lạc man tộc ở Thương Ngô Quận mà chúng ta thấy, sâu trong Đế La Sơn Mạch còn rất nhiều bộ lạc man tộc khác.

Cho dù lần trước các chủ đại nhân tới đây, ra tay rất nặng, hủy diệt mấy bộ lạc. Kết quả chỉ trong nháy mắt lại có vài bộ lạc trong Đế La Sơn Mạch di chuyển ra ngoài, bù vào chỗ trống đó.

Hơn nữa vạn nhất giết quá nhiều người, đám cường giả man tộc ở sâu trong dãy núi cũng sẽ ra tay, đến lúc đó không khéo tình hình lại càng tệ, một mình Hoàng Thiên Các chúng ta không đối phó nổi đâu.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, bảo Kha Sát ngồi xuống rồi nói: “Chưa vội ăn cơm, ta hỏi ngươi một chút về đám man tộc này đã.”

Kha Sát vội vàng nói: “Đại nhân yên tâm, thuộc hạ biết gì ắt sẽ nói nấy.”

Sở Hưu hỏi: “Nghe nói ngươi từng tới man tộc một thời gian, ngươi nói xem rốt cuộc bọn họ muốn gì?

Võ giả chúng ta, hoặc là theo đuổi lực lượng, hoặc theo đuổi quyền thế, giang sơn mỹ nhân, võ đạo cực hạn. Ai cũng biết mình muốn cái gì. Vậy ngươi nói xem, rốt cuộc đám man tộc này muốn gì, coi trọng cái gì?”

Nghe Sở Hưu hỏi như vậy, Kha Sát cũng sửng sốt một hồi, vì góc độ của Sở Hưu rất mới lạ, xưa nay chưa một ai hỏi như vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ tới điều này.

Kha Sát suy nghĩ cả nửa ngày, tổ chức lại ngôn ngữ rồi mới trả lời: “Chuyện này thì trước đây thuộc hạ cũng không nghĩ tới.

Nhưng theo thuộc hạ thấy, phần lớn đám man tộc đều là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Thật ra cuộc sống của bọn họ rất đơn giản, ăn ngủ sinh con, có vẻ như không có thứ gì khác.

Xưa nay bọn họ chưa từng nghĩ tới những chuyện quá phức tạp, đối với bọn họ thì chiến đấu cũng không phải như chúng ta, không vì theo đuổi lực lượng cực hạn.

Đối với bọn họ thì lực lượng như một cách thức để mưu sinh, đồng thời dũng sĩ mạnh nhất trong bộ lạc còn được quyền ưu tiên lựa chọn nữ nhân.”

Khóe miệng Sở Hưu giật một cái, Kha Sát cũng là kẻ kỳ quái, giọng điệu này của hắn rõ ràng là khinh thường man tộc, cho dù hắn cũng coi như nửa man tộc.

Đương nhiên bản thân Kha Sát cũng không nghĩ rằng mình dùng từ sai, hắn tiếp tục nói: “Lúc bình thường đám man tộc này tranh chấp cũng rất thú vị, hôm nay ngươi đi săn trong địa bàn của ta, ngươi sỉ nhục tổ tiên của ta, toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Nếu nói bọn họ coi trọng nhất điều gì, vậy chỉ có hai thứ, tổ tiên và thần.”

“Tổ tiên và thần?”

Kha Sát gật đầu nói: “Man tộc tôn kính tổ tiên, cũng là tổ tiên khai sáng ra bộ lạc của bọn họ. Bọn họ cho rằng tổ tiên nhận được thần dụ nên mới thu được lực lượng, khai sáng các bộ lạc bọn họ.

Còn thần, thần linh mà bọn họ thờ cúng toàn là mấy thứ linh tinh, địa phong thủy hỏa, sơn lâm vũ lộ, các loại mãnh thú hung thù, dù sao bọn họ nhìn thứ gì cũng ra thần được.

Nhưng ta từng đọc được trong điển tịch của Hoàng Thiên Các, trong số những vị thần linh lung tung mà bọn họ thờ cúng, thật ra có một số không phải giả tạo linh tinh.

Khi tổ tiên của chúng ta vừa tới Đại La Thiên, từng giết chết không ít hung thú cường đại tới cực điểm, còn có đủ loại tồn tại cường đại quỷ dị huyền bí, do thiên địa sinh thành. Thậm chí cường giả Võ Tiên cũng phải liên thủ mới giết chết được chúng.

Những thứ này được các bộ lạc man tộc thờ cúng như thần linh cũng không có gì là lạ. Hơn nữa bọn họ cũng nhận được không ít lực lượng từ nơi đó.

Cho nên theo bọn họ thấy, tổ tiên kéo dài tương lai cho bọn họ, thần ban cho bọn họ lực lượng, bọn họ kính nể và sợ hãi hai thứ này nhất, cũng là hai thứ tuyệt đối không thể sỉ nhục.

Hơn nữa tranh chấp giữa các man tộc thường là vì mấy chuyện nực cười này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận