Côn Luân Ma Chủ

Chương 1544: Quang Minh vẫn lạc

Nhưng xưa nay Hư Từ chưa từng phản ứng lại lời bàn tán này, vì hắn biết, đúng là mình không bằng Hư Vân.

Nếu Hư Vân muốn đột phá cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, chắc chắn tốc độ sẽ nhanh hơn hắn nhiều.

Nhưng đối phương tu luyện Thất Bảo Diệu Thụ, có thể nói là xưa nay chưa từng có, đồng tu bảy loại lĩnh vực, toàn bộ giang hồ chưa một người thử nghiệm. Còn bây giờ, rốt cuộc hắn đã thành công!

Khoảnh khắc này, Hư Từ cũng hô lớn: “Hư Vân sư đệ!”

Ngay lúc Sở Hưu cho rằng hắn định bảo Hư Vân phản công, hắn lại quát lời: “Dùng Thất Bảo Diệu Thụ của ngươi chém ra lĩnh vực, mang theo bọn Tông Huyền rời khỏi đây đi!”

Hư Vân ngây ra tại chỗ, chẳng ngờ mình lâm chiến đột phá mà Hư Từ lại bảo hắn đào tẩu.

Hư Từ không để ý tới phản ứng của hắn mà hét lớn với những lão tăng còn lại: “Chuyển lực lượng tới người ta.”

Những lão tăng này đã mang ý quyết tử, không có bất cứ cảm xúc cá nhân nào, bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của phương trượng.

Nghe vậy bọn họ lập tức chuyển lực lượng lên người Hư Từ. Lúc này phật quang trên người Hư Từ đã bùng lên tới cực hạn, thậm chí hắn như dung nhập vào phật quang này.

“Đi mau!”

Hư Từ quát lên chói tai, sau lưng hiện lên ngàn vạn phật quốc, nhưng tất cả đều dung nhập vào trong người.

Khoảnh khắc này, Hư Từ được phật quang vô tận bao phủ, chẳng khác nào chân phật hàng lâm.

Từ đầu hắn đã không định đi, mà mang quyết tâm liều chết.

Không đấu lại, không địch nổi.

Cho dù Hư Vân bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không có tác dụng gì, chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.

Cho nên hắn vẫn thua, vẫn phải chết.

Nhưng cho dù hắn có chết, nhưng Đại Quang Minh Tự sẽ không bị diệt sạch.

Hư Vân đột phá không phải cho bọn họ cơ hội chuyển bại thành thắng mà cho bọn họ cơ hội bảo toàn lực lượng truyền thừa của Đại Quang Minh Tự.

Hư Vân làm huynh đệ với Hư Từ nhiều năm, cũng hiểu Hư Từ có ý gì.

Biểu cảm trên gương mặt hắn thay đổi vài lần, nhưng cuối cùng không thốt lên một chữ, bảy luồng lĩnh vực mở ra, trực tiếp bao phủ tất cả các võ giả Đại Quang Minh Tự may mắn sống sót, cương khí kéo theo bọn họ nhanh chóng trốn xuống núi, cảnh tượng quá mức chấn động.

Nhưng Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương sao lại để bọn họ được như ý?

Hai người vừa định ngăn cản, đám lão tăng của Đại Quang Minh Tự lại đồng thời thiêu đốt tinh huyết và nguyên thần, lực lượng cường đại lập tức truyền vào người Hư Từ. Chỉ trong chớp mắt, phật quang bao phủ toàn bộ đỉnh núi, khiến Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai không cách nào tiến thêm một bước.

"A Di Đà Phật!"

Hư Từ chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Hư Vân có thể chạy, Tông Huyền vẫn còn sống, truyền thừa của Đại Quang Minh Tự vẫn còn!

Thân là phương trượng, người khác có thể trốn, nhưng hắn thì không.

Quay đầu lại nhìn Đại Quang Minh Tự đã đổ nát trong lúc mọi người giao thủ, hắn như thấy được quá khứ rất lâu trước đó, một tiểu sa di quỳ trước tượng phật, sư phụ của hắn hỏi: “Tương lai học được phật pháp, con định làm gì?”

Tiểu sa di kiên định nói: “Phổ độ thế gian, trừ ma vệ đạo!”

Sư phụ mỉm cười nói: “Trừ ma vệ đạo thì hơi khó, ma không thể trừ hết được, nếu con muốn phổ độ thế gian, vậy pháp hiệu của con là Hư Từ đi.”

Hư Từ thở dài một tiếng, ánh mắt không vui không buồn.

Bận rộn cả trăm năm, hắn muốn trừ ma vệ đạo, kết quả hôm nay trên giang hồ ma diễm ngập trời.

Hắn muốn phổ độ thế gian, kết quả dõi mắt khắp nhân gian đâu đâu cũng là đau khổ.

Làm phương trượng cả đời mà chẳng làm được trò trống gì, chỉ có thể bảo vệ chút hy vọng truyền thừa cuối cùng của Đại Quang Minh Tự, có vậy hắn mới không phụ chức vị của mình.

Phật Đà trải qua ngàn vạn kiếp nạn mới có thể luyện thành Kim Thân, hôm nay Đại Quang Minh Tự bọn họ trải qua kiếp nạn, không phải lần đầu tiên nhưng chắc chắn không phải lần cuối cùng!

"Phật pháp vô biên!"

Hai tay Hư Từ khép lại thành chữ thập, phật quang vô tận lan tỏa, đồng hóa tất cả mọi lực lượng xung quanh, nhuộm mọi thứ xung quanh thành sắc vàng chói mắt.

Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai biến sắc, thân hình vội vàng lui lại phía sau.

Nhưng phật quang kia như có lực hút cực mạnh, không ngờ lại lôi kéo bọn họ, khiến bọn họ không cách nào lùi lại một bước.

Linh giác của Sở Hưu tăng cường tới cực hạn, y có thể cảm nhận được lực lượng cường đại này, một khi lão hòa thượng này liều mạng thì uy thế cường hãn tới kinh người.

Khoảnh khắc này, quanh người Sở Hưu bị ma khí cường đại lan tràn bao phủ, đại lượng thiên địa nguyên khí chen chúc nhau tiến vào cơ thể y. Chỉ trong chớp mắt thân hình Sở Hưu đã tăng vọt tới ngàn trượng, đầu đội trời chân đạp đất.

Pháp Thiên Tượng Địa được thi triển, Sở Hưu trực tiếp ngăn trước mặt Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai, hai tay đánh ra ngăn cản luồng lực lượng kia.

Khoảnh khắc này thời gian như ngưng bặt, một khắc sau lực lượng cường đại đột nhiên bộc phát, hào quang vàng chói xông thẳng lên cao, kéo tới tận chân trời, e là toàn bộ Bắc Yên đều thấy được.

Sở Hưu chỉ có một cảm giác, đó là đau!

Lực lượng cường đại đánh tới, khiến thân thể hắn chấn động kịch liệt. Tuy trong trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa Sở Hưu có thể ngăn cản luồng lực lượng này, nhưng cảm giác đau đớn do lực lượng trùng kích lại không dễ triệt tiêu.

Không biết bao lâu sau, luồng lực lượng hùng mạnh này rốt cuộc cũng biến mất, Sở Hưu cũng không thể duy trì trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa, thân hình thu nhỏ, sắc mặt trắng bệch thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.

Ngụy Thư Nhai vịn Sở Hưu, há miệng định nói gì đó nhưng nhìn lướt qua bốn phía rồi thở dài một tiếng, không nói ra miệng.

Thương Thiên Lương thấy Sở Hưu chỉ tiêu hao quá độ chứ không thụ thương nên không lo lắng mấy. Hắn nhìn bốn phía xung quanh rồi tặc lưỡi thở dài: “Đám hòa thượng này điên rồi, hung ác với người khác thì thôi, với mình càng ác!”

Dõi mắt nhìn lại, đỉnh núi của Đại Quang Minh Tự đã bị lực lượng mà Hư Từ bộc phát ra lúc vừa rồi san bằng triệt để. Hư Từ và mấy lão tăng kia cũng không còn hài cốt.

Phải biết nơi này là đất tổ của Đại Quang Minh Tự, vừa rồi khi Hư Vân dẫn người bỏ tốn không mang theo Bồ Đề Lâm hay Tàng Kinh Các, mọi thứ vẫn ở đây.

Kết quả trước khi chết Hư Từ bộc phát một đòn toàn lực, không hề thu liễn lực lượng, rõ ràng định đồng quy vu tận với Sở Hưu, tiện đà phá hoại mọi thứ của nhà mình. Cho dù bọn họ có hóa thành tro bụi cũng không để lại cho Sở Hưu.

Thương Thiên Lương hỏi: “Có đuổi không?”

Sở Hưu ném hai viên đan dược vào miệng, lắc đầu nói: “Không đuổi, cũng không đuổi kịp.”

Nếu bây giờ y vẫn còn sức chiến đấu, cũng có thể đuổi theo một phen, nhưng lúc này trong thời gian ngắn y không thể xuất thủ nữa. Tuy uy lực của Pháp Thiên Tượng Địa rất lớn nhưng tiêu hao cũng cực kỳ kinh khủng.

Không ai dám chắc Đại Quang Minh Tự còn lá bài tẩy nào không, dù sao y cũng đạt được mục đích diệt môn rồi, chỉ không đuổi tận giết tuyệt được thôi.

“Đúng rồi, vừa rồi ngươi thi triển thần thông à?” Thương Thiên Lương đột nhiên hỏi.

Sở Hưu gật đầu: “Chính là thần thông trên pho tượng mà ngươi với ta cùng nghiên cứu, tên là Pháp Thiên Tượng Địa.

Thần thông là một cách diễn biến cụ thể hóa của quy tắc thiên địa, hạ giới không mấy ai nắm giữ thần thông, nhưng ở Đại La Thiên thì thần thông cũng không hiếm thấy.”

Nghỉ ngơi một hồi, sau khi khôi phục lại chút nguyên khí, Sở Hưu trầm giọng nói: “Đi thôi, tới triều đình Bắc Yên.”

Thương Thiên Lương kinh ngạc nói: “Còn tới triều đình Bắc Yên làm gì?”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh: “Từ nay về sau, Bắc Yên, diệt phật!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận