Côn Luân Ma Chủ

Chương 1563: Trời xanh không có mắt 1

Đối với Sở Hưu, ít nhất trong hiện tại đóa Ưu Đàm Bà La này không có nhiều tác dụng.

Nếu không thể luyện chế thành Chí Tôn Thần Đan, vậy tạm thời để đó, đợi Phong Bất Bình có cơ hội thì thử nghiệm.

Thứ khiến Sở Hưu thật sự hứng thú là Tu Bồ Đề Bảo Thụ, dù sao y cũng đã trải nghiệm uy lực thật sự của Tu Bồ Đề Bảo Thụ.

Lúc này bên dưới Tu Bồ Đề Bảo Thụ, Thương Thiên Lương đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây, nghiên cứu gì đó.

Sở Hưu đi tới nói: “Thương thành chủ cũng định lĩnh ngộ phật pháp dưới gốc bồ đề à?”

Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Ta không có thiên phú phương diện đó, ta chỉ muốn nghiên cứu xem rốt cuộc thứ này được tạo ra như thế nào thôi.

Nếu là cây, vậy chắc chắn là mọc lên, nhưng vì sao thứ này kết quả lại mang theo lực lượng quy tắc thiên địa? Ngươi nói xem nếu ta bẻ một cành cây, có thể trồng nó ra, truyền lực lượng của mình vào rồi đợi nó lớn lên là khống chế được không?”

Sở Hưu nghe vậy lắc đầu, Thương Thiên Lương trồng rau tới phát điên rồi, cái gì cũng muốn trồng thử.

Sở Hưu nói thẳng: “Chuyện này vốn đã là không thể.

Tu Bồ Đề Bảo Thụ là do thiên địa tạo ra, thật ra là bảo vật cùng loại với Vô Căn Thánh Hỏa trên đỉnh Côn Luân Sơn, chẳng qua phương thức thể hiện có khác biệt mà thôi. Một là lửa, một là cây.

Huống chi, cho dù ngươi có trồng được cũng vô dụng.

Lúc đầu trên Tu Bồ Đề Bảo Thụ không có trái cây nào, phải tốn không biết bao nhiêu năm mới phát triển được như hiện tại.

Thứ này tồn tại từ thời thượng cổ, nghe nói hạ giới kéo dài một vạn năm rồi mà nó mới mọc thêm hai trái cây mà thôi.

Nếu ngươi muốn đợi thứ này kết quả, chắc cây trên mộ ngươi còn cao hơn cây bồ đề này rồi. Ngươi không chờ được đến ngày đó.”

Thương Thiên Lương trừng mắt với Sở Hưu một cái, sao giọng điệu này giống tên Lục Giang Hà vậy?

Thương Thiên Lương lại quên, miệng lưỡi của hắn cũng cực kỳ cay độc.

Sở Hưu không để ý tới Thương Thiên Lương nữa mà tự ngồi dưới gốc Tu Bồ Đề Bảo Thụ, tay niết phật ấn, bắt đầu nhắm mắt lĩnh ngộ.

Thương Thiên Lương thấy thế không khỏi cười lạnh nói: “Sở Hưu tiểu tử, nghe ta nói này. Ngươi giết nhiều đệ tử Phật môn như vậy, tu luyện một loạt ma công, còn muốn lĩnh ngộ lực lượng của Tu Bồ Đề Bảo Thụ, đúng là mơ mộng hão huyền!

Nếu ngươi có thể lĩnh ngộ lực lượng của Tu Bồ Đề Bảo Thụ, thế mới gọi là trời xanh không có mắt đấy.”

Sở Hưu không quay đầu lại nói: “Sao ta lại không thể? Đừng quên ta cũng từng tu luyện công pháp Phật môn.

Người có chia Ma Phật, nhưng lực lượng thì ai cũng có thể tu luyện.

Lực lượng phật pháp chẳng qua chỉ là một loại lực lượng trong thiên địa này mà thôi, đám hòa thượng kia khống chế được, sao ta không khống chế được?”

Thương Thiên Lương nghe vậy khịt mũi coi thường.

Nếu đúng như lời Sở Hưu nói, ma đầu nào chẳng sử dụng được công pháp Phật môn?

Nhưng thực tế muốn tu luyện công pháp Phật môn tới mức cao thâm cần rất nhiều kinh văn điển tịch Phật môn, phải lý giải phật pháp tới trình độ cực kỳ thâm sâu mới có thể đẩy công pháp lên đến đỉnh phong.

Còn như Sở Hưu, tùy ý ngồi dưới Tu Bồ Đề Bảo Thụ mà muốn lĩnh ngộ được gì đó, rõ là nằm mơ nói mộng.

Thương Thiên Lương vừa nghĩ như vậy, lại thấy trên Tu Bồ Đề Bảo Thụ tỏa ra một luồng hào quang chói mắt.

Những trái cây như lưu ly lấp lóe, tỏa ra từng luồng lực lượng, tràn vào trong người Sở Hưu, chỉ trong chớp mắt đã khiến quanh người Sở Hưu được bao phủ bởi phật quang bảy màu, trông y không giống ma đầu hai tay dính đầy máu tươi, ngược lại y hệt như một vị cao tăng đắc đạo.

Thấy cảnh này, Thương Thiên Lương trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới thốt lên được một câu: “Mẹ nó!”

Ngoài câu này ra, hắn thật sự không nghĩ ra nổi từ ngữ gì để mô tả tâm trạng hiện tại của mình.

Đúng là trời xanh không có mắt.

Hắn ngồi dưới gốc Tu Bồ Đề Bảo Thụ này nghiên cứu cả mười ngày rồi mà chẳng có thành quả gì.

Nhưng một tên ma đầu như Sở Hưu tới đây, mới ngồi xuống thôi mà Tu Bồ Đề Bảo Thụ đã có phản ứng, làm sao hắn chịu nổi đây? Thật quá vô lý.

Còn lúc này trong người Sở Hưu, lực lượng phật quang đang dẫn dắt tất cả lực lượng trong người y, qua lại quấn quanh biến ảo.

Đúng như vừa rồi y đã nói, từ đầu y đã không coi Tu Bồ Đề Bảo Thụ là chí bảo của Phật tông mà là bảo vật như Vô Căn Thánh Hỏa.

Cùng là lực lượng quy tắc thiên địa cụ thể hóa, mình chỉ cần cảm ngộ lực lượng trong đó là đủ, sao phải quan tâm nó là phật hay là ma?

Không biết có phải ngày trước Thánh Tăng Đám Uyên truyền công cho Sở Hưu đã truyền cả lực lượng bản nguyên cho y hay không, ngay bản thân y cũng không ngờ mình vừa thử nghiệm dẫn dắt lực lượng của Tu Bồ Đề Bảo Thụ mà đã thành công.

Phật quang bản nguyên không ngừng lưu động trong người Sở Hưu, cuối cùng hội tụ thành một thể, tới tay Sở Hưu, không ngờ lại hóa thành một đóa hoa sen kỳ dị.

Nói nó kỳ dị là vì đóa hoa sen này có hình chữ thập, toàn thân trắng toát trong suốt, tỏa ra ánh sáng vô thượng.

Khoảnh khắc này, Sở Hưu lập tức hiểu ra chân ý của đóa hoa sen này.

Hoa sen tinh khiết, không vương mùi buồn, rơi vào thế giới bà sa ô trọc mà vẫn giữ được mình thanh khiết rực rỡ.

Chữ thập đại diện cho cứu rỗi, trên dưới trái phải, bốn phương thâu tóm thiên địa, cứu rỗi thế giới.

Thập Tự Liên Hoa Ấn, đây là lực lượng cứu rỗi tịnh hóa một thế giới, cũng là thần thông mà Sở Hưu lĩnh ngộ được từ Tu Bồ Đề Bảo Thụ!

Mà lúc này phật quang hiển hiện đã kinh động mọi người, những thành viên khác trong Côn Luân Ma Giáo còn đang ở trong Tu Bồ Đề Thiền Viện đều chạy tới, ai nấy trợn mắt há hốc mồm chứng kiến mọi chuyện.

Đúng là Sở Hưu biết công pháp Phật môn, nhưng bao năm qua số võ giả Phật môn có thể ngộ đạo bên dưới Tu Bồ Đề Thiền Viện chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Kết quả một người ngoài như Sở Hưu, còn là một võ giả Ma đạo, nhưng lại lĩnh ngộ được thần thông dưới chí bảo Phật môn, Tu Bồ Đề Bảo Thụ. Chuyện này đúng là châm chọc.

Một lát sau, đóa hoa sen chữ thập tiêu tán, Sở Hưu cũng thanh tỉnh lại.

Thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, Sở Hưu không khỏi lên tiếng hỏi: “Sao cứ nhìn ta như vậy?”

Thương Thiên Lương không thể tin nổi: “Như vậy là được à? Có thế thôi ngươi đã lĩnh ngộ được một môn thần thông Phật môn?”

Sở Hưu nhún vai nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi. Thần thông là một cách cụ thể hóa quy tắc thiên địa, không cần tu luyện, ngươi cũng không cách nào tu luyện, cho nên không chia đại thành tiểu thành gì cả. Chỉ cần lĩnh ngộ được tức là biết, khác biệt là thực lực của ngươi sẽ ảnh hưởng tới uy lực của thần thông mà thôi.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng lúc này Sở Hưu cũng cảm thấy hơi nghi hoặc, quá thuận lợi.

Tuy y nói thần thông đơn giản nhưng thực tế thần thông cũng không đơn giản.

Có người vừa thấy là biết, lại có người lĩnh ngộ mấy trăm năm vẫn không hiểu được, đó là chênh lệch.

Bây giờ đã có ba môn thần thông tới tay Sở Hưu, bất luận là Pháp Thiên Tượng Địa hay Thanh Thiên Chiếu Ảnh, hoặc thần thông mà y vừa lĩnh ngộ Thập Tự Liên Hoa Ấn, tất cả đều như nước chảy thành sông. Quá thuận lợi, thuận lợi tới mức Sở Hưu không thể tin nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận