Côn Luân Ma Chủ

Chương 348: Ngươi xứng ư?

Tin tức Đế Dương Sơn có bảo vật xuất thế được đám người Trần Vân tuyên truyền ác ý, nhanh chóng theo đội buôn Tây Sở lan truyền ra xung quanh. Chuyện này cũng do Sở Hưu không ngăn cản, cố ý bỏ qua.

Sau đại kiếp thượng cổ, giang hồ xuất hiện vô số di tích chí bảo, trong đó có trân phẩm hay không, phần lớn người giang hồ đã tìm ra một quy luật.

Theo những tư liệu từ thời thượng cổ truyền lại, phần lớn di tích xuất thế không bao lâu sau, mọi người cũng đoán được căn nguyên đại khái của nó, sau đó lại phân tích ra bên trong liệu có đồ tốt hay không, cuối cùng lại nghĩ xem nên điều động cao thủ cấp bậc nào tới tham gia tranh đoạt.

Nếu không, tông sư võ đạo đâu phải không có việc gì, ngày ngày chạy tới chạy lui trên giang hồ? Cho dù có thời gian rỗi cũng không thể để việc tu hành của bản thân bị chậm trễ được.

Lần này Thông Thiên Tháp xuất thế tại Đế Dương Sơn, một số thế lực xung quanh nghe xong không phát hiện tình huống có gì đặc thù, có vẻ trước kia trên Đế Dương Sơn không có đại phái đỉnh phong nào đóng quân.

Hơn nữa chuyện này do một số thế lực nhỏ bé tung tin, không có tin tức kỹ lưỡng, không đáng gióng trống khua chiêng.

Có điều mặc dù không đến mức gióng trống khua chiêng, nhưng những người nghe tin cũng không thờ ơ, cho dù phái vài người tới xem xét thăm dò một chút cũng được, vạn nhất gặp may, trong đó thật sự có đồ tốt thì sao?

Nhiều năm như vậy, phần lớn thế lực trên giang hồ đều làm theo cách này, còn một số võ giả tán tu cùng môn phái nhỏ thì chỉ cần thấy có chuyện hay là tới tụ tập. Đối với bọn họ mà nói, bất kể đồ bên trong tốt hay xấu, chỉ cần nhận được một cơ hội, vậy có hưởng thụ cả đời cũng không hết.

Cho nên trong hai ngày ngắn ngủi, không ít võ giả tán tu cùng các thế lực nhỏ đều tập trung tại đây.

Lúc này trên Đế Dương Sơn, phần lớn thổ địa đã rạn nứt, một tòa tháp lớn hình tròn xuyên qua đất đã nhô lên, đã lộ ra cao chừng vài trượng.

Trước nay phần lớn các tòa tháp đều có hình vuông, còn Thông Thiên Tháp lại có hình tròn, nó cũng đại biểu cho ý trời tròn đất vuông, đi lên tới trời.

Bề ngoài Thông Thiên Tháp vô cùng to lớn, rộng chừng hơn mười trượng, nhưng đó mới chỉ là bề ngoài, bên trong còn được bao phủ bởi trận pháp không gian, càng thêm khổng lồ.

Toàn bộ Thông Thiên Tháp được xây dựng bằng một loại đá màu trắng, không biết là do trận pháp hay do chất liệu, bên ngoài Thông Thiên Tháp lóng lánh ánh sáng màu trắng, giữa ban ngày cũng vô cùng chói mắt.

Nhiều người tới như vậy, lần này Sở Hưu không để người của mình phong tỏa Thông Thiên Tháp nữa.

Giờ mới chỉ là hạng tôm tép tới đây, phong tỏa cũng có chút tác dụng, có điều đợi một thời gian nữa nếu một số kẻ có phân lượng tới, Sở Hưu muốn phong tỏa Thông Thiên Tháp vậy chắc chắn phải tranh tài một trận với họ trước khi Thông Thiên Tháp mở ra. Làm vậy thắng bại chưa biết, lỗ vốn lại là chắc chắn.

Không có Sở Hưu phong tỏa, đám người Trần Vân cũng vội vàng lên Đế Dương Sơn, trốn trong đám người nhìn Sở Hưu, âm thầm cười lạnh.

Sở Hưu ngươi chẳng phải phách lối lắm à? Giờ thấy nhiều người đến chẳng phải cũng ngoan ngoãn buông Đế Dương Sơn ra, để những người khác tiến vào?

Hơn nữa khi biết di tích xuất thế là Thông Thiên Tháp, đám người Trần Vân trong lòng vô cùng hào hứng.

Di tích Thông Thiên Tháp xuất thế luôn có dấu vết, trong lịch sử đã từng có vài Thông Thiên Tháp xuất hiện, loại trừ mấy tòa tháp bị hư hỏng triệt để, những tháp khác hoặc nhiều hoặc ít đều có thứ tốt. Những đại phái đỉnh phong mặc dù không quá coi trọng, nhưng với những võ giả tán tu cùng thế lực nhỏ lại có thể xưng là chí bảo, nhận được một thứ thôi cũng có thể thay đổi vận mệnh của họ.

Lúc này thế cục trên Đế Dương Sơn khá vi diệu, Sở Hưu đứng trước cửa chính Đế Dương Sơn, đây là vị trí tốt nhất, chỉ cần Thông Thiên Tháp mở ra, y chắc chắn sẽ chiếm được tiên cơ.

Những người khác thấy vậy, chớp mắt, cũng có cùng ý nghĩ.

Một người trung niên mập lùn mặc áo bông màu đen đi tới, chắp tay với Sở Hưu, cười ha hả nói: “Tại hạ Doãn La Hoa ở đất Thục Tây Sở, đã sớm nghe danh Sở đại nhân trên giang hồ, lần này tới đây là mong được kết giao với ngài.”

Thấy trung niên mập lùn này, những người xung quanh nhỏ giọng bàn tán ầm ĩ. Danh tiếng người này tại Tây Sở cũng không nhỏ, Tam Độc Ma Chi - Doãn La Hoa, cũng coi là người có số má trong giới tán tu, cũng là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất thành danh đã lâu.

Người này xuất thân dân dã, không có truyền thừa mạnh mẽ gì, điểm bắt mắt duy nhất là ba ngón tay bên trái của hắn được luyện thành độc chỉ, thu nạp vô số kịch độc, thậm chí có thể ăn mòn chân khí, người chạm vào sẽ bị độc tố ăn mòn tới tận nội phủ kinh mạch.

Cho nên võ giả giao thủ cùng hắn cho dù thực lực có mạnh hơn đi nữa cũng không muốn tử chiến. Bởi vì cho dù giết được đối phương, nhưng chỉ cần độc chỉ của Doãn La Hoa điểm trúng, bản thân cũng phải trả một cái giá cực lớn mới có thể khu trừ độc tố, rất không có lời.

Cho nên tại Tây Sở, tên này chẳng khác gì con ruồi, mặc dù thực lực không phải đỉnh phong nhưng không ai muốn động thủ với hắn. Gặp chuyện gì đi nữa, chỉ cần Doãn La Hoa đừng làm quá mức, phần lớn mọi người không muốn trở mặt với hắn.

Lúc này Doãn La Hoa đứng ra lôi kéo làm quen với Sở Hưu, mục đích đã rất rõ ràng, hắn muốn đứng vào vị trí của Sở Hưu.

Đương nhiên Doãn La Hoa không nghĩ tới chuyện đuổi Sở Hưu đi, hắn chỉ muốn chiếm tiên cơ cùng Sở Hưu mà thôi.

Mặc dù nơi này không tính là địa bàn của Quan Trung Hình Đường, nhưng nghe nói Sở Hưu đã đặt nơi này vào phạm vi Quan Tây. Rồng mạnh đến đâu cũng chẳng ép nổi rắn bản địa, nơi này cách Quan Trung Hình Đường quá gần, Doãn La Hoa cũng không muốn cưỡng ép con rắn bản địa Sở Hưu.

Huống hồ sự tích giết chết cao thủ Thiên Nhân Hợp Nhất của Sở Hưu đã lan truyền rất rộng, Doãn La Hoa mặc dù có thực lực Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng hắn cũng không muốn động thủ với Sở Hưu vào lúc này.

Sở Hưu nhìn thân hình Doãn La Hoa đi tới, khóe miệng nhếch lên như cười như không, nói: “Ngươi vừa nói gì cơ? Kết giao? Ngươi xứng sao?”

Bước chân của Doãn La Hoa ngừng lại, sắc mặt tối sầm nói: “Sở Hưu, ngươi có ý gì?”

Nụ cười trên mặt Sở Hưu thu lại, không chút biểu cảm nói: “Ý của ta còn chưa đủ rõ à? Ta nói ngươi không xứng!

Ngươi tự đi hỏi thăm chút đi, những người đủ tư cách làm bằng hữu với Sở Hưu ta là ai? Những kẻ đủ tư cách đối địch với Sở Hưu ta là người thế nào?

Một tên dùng thủ đoạn bỉ ổi khiến người khác không dám động vào như ngươi, khác gì con ruồi trâu vo ve xung quanh? Còn dám ra đây làm quen với ta, ngươi xứng sao?”

Những lời này của Sở Hưu quả thật sỉ nhục tới cực điểm, đừng nói Doãn La Hoa dẫu sao cũng là người có danh tiếng tại Tây Sở, cho dù là hạng tôm tép bình thường cũng không nhịn nổi.

Chỉ có điều, một số người ngẫm lại, những lời Sở Hưu nói là thật.

Ngày trước trên Thần Binh Đại Hội, những người giao hảo với Sở Hưu là Mạc Thiên Lâm, Lạc Phi Hồng, Tạ Tiểu Lâu, đều là tuấn kiệt trẻ tuổi xuất thân từ thế lực đỉnh phong trên giang hồ, còn đối thủ của Sở Hưu cũng tới cấp bậc Hạ Hầu Vô Giang.

Doãn La Hoa mặc dù có tu vi Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng hắn căn bản không cách nào sánh nổi những người này, tiếng tăm cũng chẳng tốt đẹp gì. Nói một câu không dễ nghe, đừng nói kết giao với Sở Hưu, cho dù muốn đối địch với Sở Hưu cũng không đủ tư cách.

Mà lúc này Doãn La Hoa cũng bị lời nói của Sở Hưu làm cho sắc mặt đỏ bừng, trong lòng đã vô cùng tức giận.

Hắn tốt xấu gì cũng là người có tiếng tăm tại Tây Sở, nơi này cũng có rất nhiều người biết hắn. Bị Sở Hưu sỉ nhục như vậy, nếu hắn nhẫn nhịn, e là sẽ bị người ta chế giễu cả đời.

Doãn La Hoa bước ra một bước, một luồng cương khí xanh đen tỏa ra, lạnh lùng quát lên: “Sở Hưu! Ngươi khinh người quá đáng!

Đừng tưởng ngươi đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng là có thể không đặt tiền bối giang hồ chúng ta trong mắt. ta nể mặt ngươi mới kết giao với ngươi, không nể mặt ngươi, một tên tiểu bối trẻ tuổi vừa bước chân vào giang hồ như ngươi có là cái thá gì?”

Dứt lời, tay trái luôn bao phủ trong ống tay áo rộng lớn giơ lên. Ngón giữa, ngón trỏ, ngón áp út của hắn quả thật không như tay người, đen kịt như mực, bên trên còn có móng tay đỏ máu dữ tợn, như của dã thú.

Phương thức tu luyện cực đoan như Doãn La Hoa tương đương với hại người hại mình, đời này cũng không cách nào đột phá lên tông sư võ đạo.

Đương nhiên với võ giả tán tu như hắn, có thể bước lên cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất đã là may mắn trong may mắn, nói gì tới tông sư võ đạo xa vời.

Ngón trỏ Doãn La Hoa điểm ra, sương độc màu đen cùng ma khí bùng lên, cương khí như ngưng tụ thành hình ác quỷ lượn lờ trên cánh tay trái của hắn, có vẻ cực kỳ kinh khủng.

Thực lực bản thân của Doãn La Hoa không quá mạnh, thậm chí cường độ cương khí chẳng mạnh hơn bao nhiêu so với lão tổ Vệ gia cùng Trương Vạn Sơn đã già yếu.

Điểm khó giải quyết nhất của chỉ này là độc tố bộc phát trên ngón tay có thể ăn mòn chân khí, hao tổn nội phủ kinh mạch, khó lòng phòng bị.

Thậm chí loại độc tố này bản thân Doãn La Hoa cũng không có thuốc giải, trúng độc mặc dù không chết ngay nhưng muốn khu trừ độc tố cũng chẳng hề đơn giản.

Lần này Doãn La Hoa vừa ra tay đã vận dụng Tam Độc ma Chỉ, xem ra đã vô cùng phẫn nộ với lời nhục mạ vừa rồi của Sở Hưu, cũng bất kể Quan Trung Hình Đường sau lưng y. Dù sao sau khi đoạt được bảo vật hắn sẽ trở lại Tây Sở, Quan Trung Hình Đường đi đâu mà tìm hắn?

Mà lúc này khóe miệng Sở Hưu lại nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng, hai tay kết ấn, quyền ấn đánh ra tỏa ra quang huy thánh khiết.

Viên Mãn Bảo Bình Ấn!

Ánh sáng chói mắt cùng độc chỉ đen nhánh đụng thẳng vào nhau, đám người chỉ nghe một tiếng rú thảm thiết vang lên, Doãn La Hoa bị một chiêu Viên Mãn Bảo Bình Ấn vô cùng hùng mạnh của Sở Hưu đánh nát một ngón trỏ.

Có điều ngón trỏ của hắn mặc dù đã vỡ vụn, thậm chí vặn vẹo không ra hình dạng gì, nhưng sương độc xanh đen lại trực tiếp phá tan lực lượng cường đại của Viên Mãn Bảo Bình Ấn, đánh vào hai tay Sở Hưu. Chỉ trong nháy mắt hai tay y đã biến thành màu đen kịt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận