Côn Luân Ma Chủ

Chương 1499: Quận trưởng Thương Ngô

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đang định rời khỏi thì nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi: “Vậy quận trưởng Thương Ngô Quận trước đây thì sao? Ta thay thế vị trí của hắn, vạn nhất đắc tội với người ta có phải tai bay vạ gió không?”

Lão các chủ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu rồi nói: “Cái này thì ngươi không cần phải lo, quận trưởng Thương Ngô Quận tiền nhiệm, đã chết.”

Sở Hưu nghẹn lời nhưng y cũng không tiện hỏi thêm, bèn đi cùng Lục Tam Kim rời khỏi căn nhà.

Những thứ Hoàng Thiên Các hứa hẹn ban thưởng thì thì Sở Hưu không để tâm lắm, bây giờ y không thiếu mấy cái này.

Thứ thật sự thu hút Sở Hưu là Thính Xuân Vũ.

Tuy bây giờ Sở Hưu đã có Phá Trận Tử cùng nguồn gốc với Thính Xuân Vũ, nhưng vạn nhất Thính Xuân Vũ có thể dung hợp với Phá Trận Tử, như vậy lá bài tẩy trong tay Sở Hưu có thể tiến thêm một bước.

Nhìn theo bóng ưng Sở Hưu và Lục Tam Kim rời khỏi, lão các chủ lại cười khổ một tiếng.

Từ bao giờ mà Hoàng Thiên Các bọn họ lại xuống giá tới mức phải tính kế một người trẻ tuổi?

Nhưng cũng rất bất đắc dĩ, vì Hoàng Thiên Các thật sự không có ai để sử dụng.

Sở Hưu muốn thực lực có thực lực, có thể đánh bại Hiên Viên Vô Song đã chứng minh y có thực lực sánh vai với cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Hơn nữa y còn là truyền nhân của Cổ Tôn, cho dù một số đại phái không quá coi trọng thân phận này, nhưng điều này cũng đại biểu cho bối cảnh của Sở Hưu, là chỗ dựa của y. Cho dù thế nào, truyền nhân của Cổ Tôn đều có một cường giả cảnh giới Võ Tiên làm chỗ dựa.

Cho nên phái Sở Hưu đi cũng rất thích hợp.

Ý tưởng này là lão các chủ vừa nghĩ ra ngày hôm qua, khi Lục Tam Kim nói với hắn là Sở Hưu muốn tới gặp hắn, hỏi thăm chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.

Cho nên trước đó hắn mới nói một tràng cho Sở Hưu, như đã chuẩn bị sẵn bản nháp.

Nhưng hắn lại không biết những thứ hắn nói lại là điều Sở Hưu đang cần.

Sau khi ra khỏi căn nhà, Lục Tam Kim có vẻ áy náy với Sở Hưu: “Sở huynh, xin lỗi, ta cũng không biết lão các chủ lại nói với ngươi mấy chuyện này.”

Tuy Lục Tam Kim không hẳn là người quang minh lỗi lạc nhưng hắn cũng không làm chuyện bày mưu với người mình như vậy.

Tuy hắn và Sở Hưu còn chưa phải hảo hữu chí giao, nhưng ít nhất không nên làm như vậy, làm vậy đúng là quá đáng.

Sở Hưu lại lắc đầu nói: “Không cần phải vậy, ý tưởng của lão các chủ không sai, lấy binh khí của người kia về cũng coi như có câu trả lời cho sư tổ.

Chuyện này là ta đồng ý, không liên quan tới Lục huynh và lão các chủ.

Nói một lời hơi ngông cuồng thì nếu ta không đồng ý, cho dù là Hoàng Thiên Các cũng không thể cưỡng ép ta.”

Lục Tam Kim gật nhẹ đầu, Sở Hưu nói lời này cũng không sai.

Tuy y là khách khanh nhưng dù sao cũng có thân phận truyền nhân của Cổ Tôn.

Hoàng Thiên Các có thể yêu cầu y nhưng không thể lợi dụng, không thì chẳng khác nào đắc tội với một vị Võ Tiên.

“Đúng rồi, rốt cuộc bên khu vực Nam Man kia có gì khó giải quyết, có vẻ như ngươi rất không muốn để ta đi?”

Lục Tam Kim cười khổ một tiếng, vị lão ca này đúng là lòng dạ khoáng đạt, đã đáp ứng rồi mới bắt đầu hỏi.

“Cái này thì trong chốc lát không thể nói rõ được, ta dẫn ngươi tới một nơi đã.”

Nói đoạn, Lục Tam Kim dẫn Sở Hưu tới một gian điện trong Hoàng Thiên Các, bên trên có một sa bàn cực lớn, trong đó mô tả khu vực mà Hoàng Thiên Các nắm giữ, còn có toàn bộ Đông Vực và những chỗ tiếp giáp.

Lục Tam Kim nói: “Thứ này được chế tạo khi Hoàng Thiên Các vừa tới Đại La Thiên, mỗi lần đánh chiếm một khu vực là bắt đầu chế tạo sa bàn mô phỏng địa hình nơi đó.

Thương Ngô Quận mà ngươi phải tới nằm tại nơi tiếp giáp giữa Đông Vực và Nam Vực, cũng là phía nam của Đế La Sơn Mạch, chính là nơi này.

Nhiều rừng rậm, lại nhiều hung thú, hơn nữa còn có không ít bộ lạc của Man tộc ở đây.

Đúng rồi, chắc ngươi cũng biết các bộ lạc Man tộc chứ?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không biết.”

Lục Tam Kim vỗ đầu một cái: “Đám truyền nhân của Cổ Tôn các ngươi đúng là lợi hại, suốt ngày tu luyện, chẳng trách tu vi mạnh mẽ như vậy.”

Mấy lời này của hắn không biết là khen hay chê, sau đó hắn giải thích cho Sở Hưu: “Nói tới đám Man tộc này thì đúng là chúng ta có lỗi với họ.

Có thể nói bọn họ mới là dân bản địa của Đại La Thiên.

Rất nhiều võ giả chưa từng tới Nam Vực hay chưa đi sâu vào Đế La Sơn Mạch vẫn cho rằng ban đầu Đại La Thiên không có người. Thật ra là sai.

Người là đứng đầu của vạn vật, Đại La Thiên có nhiều hung thú như vậy đương nhiên cũng có nhân tộc rồi.

Chẳng qua sau khi chúng ta đi vào Đại La Thiên, không chỉ điên cuồng săn bắt hung thú, ngay cả đám người Man tộc này cũng bị giết không ít, không gian sinh tồn bị thu nhỏ tới cực hạn. Chuyện này là không chính thống cho nên không trắng trợn tuyên truyền, biết thì biết thôi, không biết thì cứ không biết còn hơn.”

Lục Tam Kim gãi đầu, trong lòng hơi xấu hổ, dù sao những chuyện tổ tiên đã làm khi xưa không khác gì cướp bóc.

Lục Tam Kim chỉ vào khu vực Nam Man nói: “Bây giờ phần lớn Man tộc đều ở bên phía Nam Vực, ngoài ra còn ở những nơi chưa khai phá sâu trong Đế La Sơn Mạch, Thương Ngô Quận của ngươi nằm sát chỗ đó.”

Lúc này Sở Hưu đột nhiên hỏi: “Vì sao không đuổi tận giết tuyệt đám Man tộc này?”

Lục Tam Kim cười khổ một tiếng nói: “Nguyên nhân hơi nhiều, một trong số đó là không phải đám Man tộc này không có sức đánh trả, bọn chúng cũng có chút thực lực.

Võ đạo của bọn chúng rất kỳ quái, nói chính xác hơn không nên gọi là võ đạo mà là đủ loại vu thuật bí thuật vân vân, rất khó đối phó.

Cố cưỡng ép tiêu diệt thì cho dù tất cả các thế lực Đại La Thiên liên thủ cũng sẽ có tổn thất.

Ngoài ra, diện tích của Đại La Thiên rất lớn, cho dù khai phá tới hơn vạn năm, diện tích này cũng đủ cho chúng ta rồi, không cần ép đám người Man tộc tới mức chó cùng rứt giậu, bắt đầu liều mạng.

Nguyên nhân cuối cùng là một số tông môn ra vẻ đạo mạo nói là giết chóc nhiều quá tổn hại thiên mệnh, phản đối giết chóc như vậy.”

Nói đến đây, Lục Tam Kim khinh thường: “Đám nói lắm nhất chính là lũ hòa thượng ở Tây Vực kia.

Lúc trước tới Đại La Thiên, cũng bọn họ cũng giết không ít người trong Man tộc, thậm chí còn giết nhiều nhất.

Vì đám Man tộc kia thờ cúng những thần thánh linh tinh, cho nên đám hòa thượng kia trách cứ là dị đoan, trực tiếp tiêu diệt.

Lấy cớ giết người rồi cho rằng mình từ bi, cho rằng mình là thánh nhân? Ông đây ngứa mắt nhất là thế.”

Có vẻ như Lục Tam Kim rất có ý kiến đối với hòa thượng Tây Vực, sau khi mắng vài câu mới quay sang nói với Sở Hưu: “Cho nên chuyện khó giải quyết nhất ở Thương Ngô Quận chính là giao tiếp với đám Man tộc này.

Bọn chúng không quan tâm ngươi là người của Hoàng Thiên Các hay của thế lực nào, trong mắt bọn chúng ngươi là người dị tộc đáng kinh tởm đáng chết. Ngươi muốn được nhàn nhã như Giải Anh Tông là điều không thể.

Thương Ngô Quận còn một điểm tương đối khó giải quyết, đó là nó nằm sát Hàn Giang Thành.

Hàn Giang Thành vừa quật khởi, họ không phải thế lực được truyền thừa từ thời thượng cổ, phạm vi thế lực của Hàn Giang Thành là nhỏ nhất, tính xâm lược cũng là mạnh nhất, đã xích mích với Hoàng Thiên Các chúng ta không phải chỉ một hai lần.

Quận trưởng tiền nhiệm chết trong bạo động ở Nam Man, bị người ta hại cho rất thảm.

Nhưng nói thật, đám mọi rợ kia đầu óc chỉ có gân guốc, tuy thủ đoạn rất quỷ dị nhưng còn không giết được quận trưởng của Hoàng Thiên Các ta, rõ ràng hắn có kinh nghiệm phong phú, còn từng làm trưởng lão.

Cho nên trong Hoàng Thiên Các cũng có người nghi ngờ, chuyện lần đó có cả hành động của Hàn Giang Thành.

Có điều tuy chúng ta nghi ngờ nhưng lại không có chứng cứ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận