Côn Luân Ma Chủ

Chương 1509: Biện pháp trở lại hạ giới 1

Sở Hưu giết chết một cung chủ Phạm Giáo trước mặt mọi người, thật ra cũng có một số phiền phức, nhưng y lại không hề lo lắng.

Thanh danh truyền nhân của Cổ Tôn của y có thể nói là cực kỳ hữu dụng, có chuyện gì cứ đổ cho thù oán cá nhân là giải thích được.

Đừng tưởng truyền nhân của Cổ Tôn nào cũng là cao xa không nhiễm trần thế, không dính nhân quả.

Cho dù ngươi không bước chân vào giang hồ, cũng có nhân quả vạn năm trước tới tìm ngươi.

Huống chi truyện trước mắt sẽ không đồn đại nhanh chóng đến vậy.

Ma Lợi Kha không báo cáo chuyện này cho Phạm Giáo, cho nên tạm thời Phạm Giáo còn chưa biết quan hệ giữa Sở Hưu và Đại Hắc Thiên Thần Cung.

Hơn nữa đám người Từ Phùng Sơn sẽ không đồn đại lung tung ra ngoài, không phải bọn họ trung thành mà là không thể.

Thương Ngô Quận cách tổng bộ Hoàng Thiên Các rất xa, cho nên cứ cách một thời gian mới đưa tin về một lần. Tin tức được đưa về phải thông qua trận pháp, hơn nữa muốn mở trận pháp phải có thủ lệnh của quận trưởng, cho nên có thể nói bọn họ muốn đưa tin gì về cũng phải được Sở Hưu đồng ý, trừ phi bọn họ định dùng cách khác chậm hơn rất nhiều.

Đám người Từ Phùng Sơn đưa mắt nhìn nhau, không nói gì, im lặng tản ra.

Hầu hết bọn họ đều nhận ra, kẻ bị giết hẳn là người của Phạm Giáo.

Nhưng Phạm Giáo ở Tây Vực xa xôi, liên quan gì tới bọn họ? Càng ngày bọn họ càng không hiểu nổi Sở Hưu này, cho nên tốt nhất không nên lắm miệng vì chuyện này.

Sau khi trở lại phủ quận trưởng, Sở Hưu không tìm kiếm xem trên thi thể Ma Lợi Kha có thứ gì mà vào bế quan, khôi phục tinh thần lực đã tiêu hao.

Trong Đại La Thiên này, Sở Hưu không có ai để tin tưởng, không phải như hạ giới, luôn có thân tín như Ma Lợi Kha bảo vệ giúp y.

Cho nên Sở Hưu phải duy trì trạng thái đỉnh phong trong mọi thời khắc để ứng phó với đủ loại bất trắc có thể xảy ra.

Tốn mất ba ngày, Sở Hưu mới khôi phục được tám phần mười tinh thần lực tiêu hao lúc trước, hai phần còn lại thì tĩnh dưỡng một thời gian là được.

Lật qua lật lại thi thể Ma Lợi Kha, Sở Hưu tìm được một hộp báu không gian, cẩn thận mở nó ra, nhưng trong đó không bố trí phòng hộ gì.

Ma Lợi Kha là người rất tự tin, hay nên nói là quá tự phụ, hắn không tin có ai lại giết được hắn, đoạt được hộp báu không gian của hắn, cho nên trên đó không có gì phòng hộ.

Sau khi Sở Hưu lấy hết những thứ đan được tài liệu linh tinh ra, nhìn những văn tự được ghi chép trong đó, y lại trợn tròn hai mắt.

Những thứ được ghi trên đó đều là Phạn văn, y cũng không hiểu.

Nhưng Đại La Thiên có chỗ thuận tiện hơn hạ giới, đó là các loại truyền thừa chưa đoạn tuyệt, muốn tìm thứ gì cũng rất đơn giản.

Sở Hưu bảo Từ Phùng Sơn tìm một số điển tịch Phạn văn để y đối chiếu, bắt đầu đọc từng từ một.

Trong những điển tịch của Ma Lợi Kha, có một số là công pháp, nhưng Sở Hưu không hứng thú gì, chỉ tìm hiểu một chút.

Tu vi của Ma Lợi Kha có quá nhiều đặc điểm về ảo thuật, không phải ai lấy công pháp đó tu luyện tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng có trình độ ảo thuật của Ma Lợi Kha.

Tâm ma lại rất hứng thú đối với thứ này, cho nên Sở Hưu đặt sang một bên, thả một luồng tinh thần lực đến để tâm ma đọc nội dung.

Sau khi sàng lọc vài thứ linh tinh khác, rốt cuộc Sở Hưu cũng tìm được thứ mà mình muốn.

Đó là một ghi chép rất tỉ mỉ, ghi lại chuyện năm trăm năm trước Phạm Giáo phát hiện ra tổ địa ra sao, sau đó phải Đại Hắc Thiên Thần Cung đi vào tổ địa.

Thật ra nguyên nhân của mọi chuyện đều là tình cờ.

Phạm Giáo từng giết một võ giả tán tu đến từ khu vực Nam Man, đối phương cũng như Kha Sát, đều là hỗn huyết nửa nhân tộc nửa man tộc.

Vốn dĩ đây chỉ là ân oán bình thường, nhưng sau đó Phạm Giáo lại phát hiện ra một số thứ thú vị trên người hắn.

Trên người hắn có không ít thứ không thuộc về hắn mà thuộc về tổ địa trong truyền thuyết.

Nhưng hắn đã chết cho nên Phạm Giáo đành phái cung chủ của Huyễn Hoặc Thiên Vương Cung thời đó dốc toàn lực tra xét, có vậy mới lấy được vài mảnh vỡ ký ức tương đối hữu dụng từ trong nguyên thần đã tiêu tán.

Nội dung của mảnh vỡ ký ức đó là hắn vốn là hỗn huyết của hai tộc, bị ức hiếp, bị trục xuất khỏi bộ lạc, kết quả lại tình cờ phát hiện một nơi, tuy nguyên khí không dồi dào như Đại La Thiên nhưng có rất nhiều thứ đã tuyệt diệt ở Đại La Thiên.

Cho nên hắn dựa vào những thứ ở nơi đó đem trao đổi với bên ngoài, nhận được tài nguyên tu luyện, phát triển tới hiện tại.

Người kia trưởng thành trong man tộc nên không biết chuyện về tổ địa, cũng không biết nơi mình đi đến là đâu. Nhưng Phạm Giáo biết.

Năm trăm năm trước Phạm Giáo còn bị Thiên La Bảo Tự áp đảo, thậm chí tình trạng đã rất thê thảm.

Cho nên Phạm Giáo gạt bỏ ý kiến của mọi người, quyết định phái Đại Hắc Thiên Thần Cung tới Nam Man tìm kiếm nơi đó, thử xem có thể đi vào tổ địa, mang theo ‘bàn nguyên’ trở về không.

Sở Hưu khẽ nhíu mày, đây đã là lần thứ hai y thấy hai chữ này.

Trước đó trong Nguyên Thủy Ma Quật, y thấy được hình ảnh mà Độc Cô Duy Ngã lưu lại, Độc Cô Duy Ngã cũng tìm kiếm bản nguyên trong Nguyên Thủy Ma Quật, bây giờ Phạm Giáo cũng tìm kiếm bản nguyên, liệu có phải là thứ mà Độc Cô Duy Ngã tìm kiếm không?

Sở Hưu tiếp tục đọc xuống bên dưới, phía dưới lại đơn giản hơn nhiều.

Phạm Giáo chỉ tìm được phương hướng đơn giản từ mảnh vỡ nguyên thần, những thứ khác thì Đại Hắc Thiên Thần Cung phải tự tìm kiếm.

Lần cuối cùng Đại Hắc Thiên Thần Cung liên lạc với Phạm Giáo là trước khi vào tổ địa, nói với Phạm Giáo là bọn họ đã tìm được manh mối đi vảo tổ địa, sau đó không còn tin tức gì.

Không còn liên hệ, thậm chí nhân quả trên người bọn họ cũng biến mất không còn tăm hơi.

Điện chủ Vishnu Điện từng đích thân thôi diễn manh mối về bọn họ, kết quả vẫn không có thu hoạch gì, cứ như những người của Đại Hắc Thiên Thần Cung xưa nay chưa từng xuất hiện trên cõi đời.

Sau khi ghi lại những tin tức này, Sở Hưu thở dài một tiếng, mắt hơi híp lại, trong đầu xuất hiện vô số kế hoạch và suy đoán.

Ma Lợi Kha cho rằng Sở Hưu là cơ duyên của hắn, nhưng thực tế hắn mới là cơ duyên của Sở Hưu.

Trước đó Sở Hưu còn suy nghĩ làm sao tìm ra liên hệ giữa Thiên Môn và hạ giới, bây giờ xem ra đã không cần, y tìm được phương thức trở lại hạ giới tốt hơn hẳn.

Tuy trên đó không ghi lại cuối cùng Đại Hắc Thiên Thần Cung làm sao tìm ra địa điểm đó, nhưng nếu Đại Hắc Thiên Thần Cung tìm được thì Sở Hưu cũng có thể.

Đặc biệt là Đại Hắc Thiên Thần Cung còn phải âm thầm chạy từ Tây Vực tới khu vực Nam Man này, còn Thương Ngô Quận này thuộc về Sở Hưu quản lý, y ra tay còn thuận tiện hơn Đại Hắc Thiên Thần Cung nhiều.

Nghỉ ngơi trong phủ quận trưởng vài ngày, lúc này Sở Hưu mới gọi Kha Sát tới, định tới mấy bộ lạc man tộc ở biên giới quan sát một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận