Côn Luân Ma Chủ

Chương 1537: Cơ duyên phúc phận 2

Lục Giang Hà hừ một tiếng rồi cười nói: “Cho mồi ngon trước rồi tiễn ngươi lên đường, đây luôn là tác phong của Sở Đại Ma Chủ nhà ngươi mà.”

Ngụy Thư Nhai không xen vào mấy câu bông đùa của người trẻ tuổi, hắn đột nhiên hỏi: “Ngươi còn có thể trở lại Đại La Thiên không?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đương nhiên là được, đó là nơi hai thế giới trùng điệp, trong đó bên Đại La Thiên đã bị ta nắm trong tay, qua lại tự nhiên.”

“Cơ duyên! May mắn!” Ngụy Thư Nhai đột nhiên nói ra bốn chữ này.

Mọi người ở đây còn chưa kịp hiểu, Sở Hưu đã gật đầu nói: “Đúng là cơ duyên may mắn.”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, y vươn tay ra, một luồng ma khí tỏa ra trong tay y.

Luồng ma khí này đong đưa nhưng lực lượng thể hiện trong đó lại là toàn bộ nội tình và lực lượng của Sở Hưu, thậm chí chấn động tới mức hư không cũng có sóng gợn.

Sở Hưu trầm giọng: “Ta sống ở Đại La Thiên gần một năm, nhưng trong một năm đó, thời gian thật sự bế quan tu luyện chỉ chưa tới nửa năm, nhưng đây là lực lượng nội tình mà ta tích lũy được trong nửa năm.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người ở đây đều hít một hơi lạnh.

Bọn họ đều là những người cực kỳ thân cận với Sở Hưu, đều đã thấy hắn xuất thủ, đương nhiên biết trước đó lực lượng nội tình của Sở Hưu ra sao.

Kết quả, không ngờ hiện tại Sở Hưu chỉ bế quan có nửa năm mà đạt tới trình độ như vậy, có thể thấy ở Đại La Thiên, rốt cuộc thiên địa nguyên khí đã dồi dào tới mức nào.

Thu hồi chút ma khí này, Sở Hưu trầm giọng nói: “Có thể nói thế này, thiên địa nguyên khí trong Đại La Thiên tương đương với bí cảnh như Tiểu Phàm Thiên ở hạ giới, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Mà trong Đại La Thiên còn có một số động thiên phúc địa, thiên địa nguyên khí sẽ càng dồi dào. Tuy ta chưa từng đi vào nhưng chỉ tưởng tượng là biết.

Lần này ta về cũng có ý tưởng, dẫn các ngươi tới Đại La Thiên tu hành.”

Mọi người ở đây chỉ tưởng tượng thôi cũng đoán được tình hình ra sao, tốc độ tu luyện sẽ như gian lận.

Tích lũy cảnh giới ở Đại La Thiên, sau đó bước vào giang hồ ở hạ giới tung hoành.

Đến lúc đó còn ai ngăn cản được Côn Luân Ma Giáo bọn họ? Còn ai ngăn cản được Ma đạo quật khởi? Không khéo lúc đó bọn họ sẽ thật sự tái hiện lại cảnh tượng huy hoàng của Côn Luân Ma Giáo trong thời đỉnh phong năm trăm năm trước.

Lục Giang Hà hưng phấn nói: “Ta phát hiện chỉ cần ngươi chết một lần là chắc chắn sẽ có cơ duyên và lợi lộc.

Nếu ngươi chết thêm mấy lần, không khéo còn sánh vai được với giáo chủ.”

Nhưng Lục Giang Hà vừa nói xong câu này đã bị Mai Khinh Liên và Mục Tử Y trừng mắt, ánh mắt sắc như đao bắn về phía hắn.

Trong thời điểm này, Sở Hưu vừa về, không thể nói năng may mắn hơn một chút à?

Lục Giang Hà rụt cổ, rất sáng suốt không tiếp tục nhiều lời.

Trong Côn Luân Ma Giáo không có nhiều nữ nhân, nhưng khó trêu chọc nhất lại chính là những nữ nhân này.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chuyện này đúng là cơ duyên nhưng cần tính toán kỹ lưỡng.

Điểm đầu tiên là, lối vào cả ở Đại La Thiên và ở hạ giới đều phải nắm giữ trong tay chúng ta mới được.

Ở Đại La Thiên, ta là quận trưởng của Thương Ngô Quận, người của man tộc coi ta như thần, tạm thời không có vấn đề gì.

Nhưng ở hạ giới nơi đó lại là địa bàn của Tu Bồ Đề Thiền Viện, hơn nữa khi ta trở về hạ giới còn vừa vặn gặp phải vài hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện, nhưng đã bị ta giết.

Ngoài ra, Tu Bồ Đề Thiền Viện còn liên thủ với Đại Quang Minh Tự, định phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa của Thánh giáo ta. Món nợ này cũng phải đòi lại!”

Muốn qua lại giữa Đại La Thiên và hạ giới, vậy Sở Hưu nhất định phải khống chế cửa vào trong lòng bàn tay mình.

Cho nên ân oán giữa Sở Hưu và Tu Bồ Đề Thiền Viện sớm muộn gì cũng phải giải quyết.

Ngụy Thư Nhai cau mày nói: “Ngươi định ra tay với Tu Bồ Đề Thiền Viện? Khó đấy.

Một là bây giờ thực lực của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không yếu, chưa nói tới Thần Tăng Rama thì vị Bất Không từng tham gia trận chiến diệt Thánh giáo năm trăm năm trước lúc này cũng đã khôi phục thực lực.

Nam Bắc Nhị Phật Tông liên thủ, muốn tiêu diệt cũng rất tốn sức.

Ngoài ra, võ lâm Chính đạo cũng không bỏ mặc ngươi đối phó với Tu Bồ Đề Thiền Viện.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Không còn kịp nữa rồi, Tu Bồ Đề Thiền Viện nhất định phải tiêu diệt.

Một là ta nhất định phải khống chế khu vực Nam Man trong tay, ngoài ra, bây giờ ta đang ở trong tối, bọn chúng ở ngoài sáng, không ai biết ta đã trở về.

Nhưng nếu kéo dài thời gian, ta e là người của Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ phát hiện ra manh mối gì đó.”

Lục Giang Hà chen miệng vào: “Yên tâm, trong thời gian vừa qua Côn Luân Sơn đã bị chúng ta phong tỏa như tường đồng vách sắt. Không được chúng ta cho phép, không ai ra ngoài được, sẽ không để lộ tin tức đâu.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không phải ta sợ người mình tiết lộ tin tức mà sợ Tu Bồ Đề Thiền Viện tính ra.

Đừng quên trong Tu Bồ Đề Thiền Viện còn có Tiêu Ma Kha, trình độ bói toán của hắn không kém, suy tính về ta có lẽ sẽ rất tốn sức, nhưng có thể tính ra những người chết có liên quan tới ta, cho nên nhất định phải ra tay phủ đầu.

Ngoài ra, các ngươi không cần lo về võ lâm Chính đạo. Ta chỉ cần công bố chuyện mình muốn hủy diệt Tu Bồ Đề Thiền Viện là ân oán cá nhân, sau chuyện này sẽ không xuất thủ tiếp, chắc chắn bọn họ sẽ không nhúng tay vào.”

Lục Giang Hà bĩu môi: “Ngươi tự tin vào uy tín của mình vậy à?”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Không phải ta tự tin mà là bọn chúng buộc phải tin ta, vì bọn chúng không dám!”

Mọi người ở đây kinh ngạc nhìn Sở Hưu, sau khi tới Đại La Thiên một chuyến, tâm địa của Sở Hưu bành trướng tới vậy à?

Tuy hiện tại thực lực của y đã không khác gì võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nhưng hạ giới vẫn có không ít cường giả.

Sở Hưu chỉ vào mình nói: “Chỉ riêng chuyện ta xuất hiện ở đây, bọn chúng đã không dám tiếp tục nhúng tay vào chuyện này rồi!

Lần đâu tiên ta bị lão hòa thượng của Tu Bồ Đề Thiền Viện giết chết, ta trở về, diệt sạch những kẻ bỏ đá xuống giếng với ta.

Lần thứ hai có bao nhiêu người tận mắt chứng kiến ta rơi vào khe nứt không gian, ai cũng cho rằng ta bị cơn bão không gian xé thành từng mảnh. Kết quả ta vẫn trở về, chuẩn bị ra tay hủy diệt Nam Bắc Nhị Phật Tông từng bỏ đá xuống giếng đối với Thánh giáo ta.

Đợi tới lần thứ ba, cho dù có người chắc chắn sẽ giết được ta, vậy bọn chúng có dám cam đoan ta sẽ không trở lại không?

Bọn chúng chỉ có một cơ hội giết ta, còn chuyện ta có trở lại không thì không ai chắc chắn.

Một lần hai lần, ai dám thử lần thứ ba?”

Nghe Sở Hưu nói xong, mọi người ở đây đều không rét mà run.

Bọn họ đột nhiên phát hiện, bây giờ Sở Hưu mới là người khó giải quyết nhất trên giang hồ, thậm chí còn khó giải quyết hơn cả Dạ Thiều Nam.

Ngươi giết y một lần, y trở về, ngươi giết y lần hai, y lại trở về.

Mỗi lần đều gây ra gió tanh mưa máu, còn ai dám làm lần ba?

Bọn họ không tin Sở Hưu, nhưng trước khi bọn họ có tự tin thật sự ‘giết chết’ Sở Hưu, bọn họ sẽ tuyệt đối không ra tay lần thứ ba.

Bạn cần đăng nhập để bình luận