Côn Luân Ma Chủ

Chương 1858: Hàn Giang Hóa Tuyết 2

Sở Hưu nỏ nụ cười quỷ dị: “Tính sói vốn xảo trá hung tàn, Diệp thành chủ đã biết ta là sói, sao lại không phòng bị một chút?

Dọc đường này, Diệp thành chủ có cảm thấy có gì không đúng không? Các ngươi dùng bí pháp Hoán Ảnh Di Nguyệt của chi phái Cổ Nguyệt dịch chuyển tới bên trong Hàn Giang Thành, nhưng từ chỗ Hàn Giang Thành tới chỗ ta lại quá chậm, mất khoảng bảy ngày. Thời gian này đủ cho ta chuẩn bị rất nhiều thứ.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, trong lòng Diệp Duy Không chợt phát lạnh.

Làm sao Sở Hưu biết bọn họ dùng bí pháp Hoán Ảnh Di Nguyệt dịch chuyển tới đây? Hơn nữa cho dù Sở Hưu là Cổ Tôn, hiểu rất rõ về Phương Bạch Độ cũng là Cổ Tôn, vậy làm sao y biết đám người bọn mình đi mất bảy ngày?

Đối phương nói chắc chắn như vậy, chính xác như vậy, hoặc là bên Thiên Hạ Kiếm Tông có gián điệp, hoặc là chỗ Hàn Giang Thành có gián điệp!

Không đợi Diệp Duy Không kịp phản ứng, Sở Hưu đã quát khẽ: “Ngụy lão, giúp ta một chút!”

Ngụy Thư Nhai ở bên dưới đang giao đấu với Phương Bạch Độ.

Phương Bạch Độ và Hứa Thiên Nhai không thật sự hạ tử thủ, bọn họ còn đang quan sát kết quả trận chiến.

Nghe vậy Thương Thiên Lương, Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên, những cường giả đã đạt tới nửa bước Võ Tiên đồng thời xuất thủ, dốc toàn lực tạm thời tiếp nhận thé công của Phương Bạch Độ.

Cùng lúc đó, Ngụy Thư Nhai tay niết ấn quyết, lực lượng như hồng thủy ngập trời tràn vào trong Vô Căn Thánh Hỏa, chỉ trong chớp mắt Vô Căn Thánh Hỏa đã sôi trào!

Vô Căn Thánh Hỏa trước mắt tuy có thể dùng trận pháp điều khiển, nhưng chỉ giới hạn trong việc lợi dụng trận pháp khiến cho nó xuất hiện ở bên ngoài chứ không cách nào để nó chủ động tấn công.

Chỉ có Ngụy Thư Nhai dung hợp một chút lực lượng của Vô Căn Thánh Hỏa mới có thể thật sự điều động Vô Căn Thánh Hỏa.

Ngọn lửa màu bạc trắng hiện lên ánh vàng ở trong, không ngừng sôi trào, từng vệt lửa được rút ra, như một cái lưới lớn trực tiếp bao phủ Diệp Duy Không vào trong.

Loại thần vật được thiên địa sinh thành như Vô Căn Thánh Hỏa là thứ sức người không cách nào ngăn cản.

Thậm chí trong khoảnh khắc đó, Diệp Duy Không phát hiện không ngờ mình còn không thể điều động cả lực lượng quy tắc, vì sợi tơ Vô Căn Thánh Hỏa kia đã chặt đứt quy tắc trong thiên địa, khiến Diệp Duy Không bị bao phủ bên trong như bị vây giữa đảo hoang, không cách nào điều động bất cứ lực lượng nào.

“Lần này đừng nói ngươi hóa thành tuyết, cho dù hóa thành tro cũng không tránh nổi!”

Sau khi dứt lời, Sở Hưu vung Phá Trận Tử chém ra, đao mang như vầng trăng tròn chiếu rọi thiên cổ.

Ánh trăng chói mắt bao phủ tất cả mọi người, đao mang lóng lánh khiến ai nấy không nhịn được híp mắt lại.

Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh!

Đao mang như cắt đứt thân thể của Diệp Duy Không từ tận căn cơ, một khắc sau Diệp Duy Không lập tức thi triển thần thông Hàn Giang Hóa Tuyết, hóa thành vô số bông tuyết giữa không trung.

Nhưng do sợi tơ Vô Căn Thánh Hỏa giam cầm, đừng nói Diệp Duy Không hóa tuyết, cho dù hắn có hóa thành tro cũng không trốn nổi.

MỘt số bông tuyết đâm vào Vô Căn Thánh Hỏa, bị sức nóng thiêu đốt thành tro bụi.

Còn những bông tuyết khác bị lực lượng Thanh Thiên Chiếu Ảnh làm cho liên tiếp nổ tung, tuy không có chút máu tươi nào đổ xuống nhưng Sở Hưu có thể cảm giác rõ ràng, dưới Thanh Thiên Chiếu Ảnh này, sinh cơ đang tiêu tán.

Một lát sao, đao mang ánh trăng hoàn toàn tan biến, sắc mặt Sở Hưu đã trắng bệch, trong không gian mà Vô Căn Thánh Hỏa bao phủ đã không còn bất cứ sinh cơ nào. Ngụy Thư Nhai cũng tranh thủ thu hồi Vô Căn Thánh Hỏa, thời gian như vậy đã là cực hạn của lão.

Trông thì có vẻ Diệp Duy Không đã thần hình câu diệt, nhưng hai hàng mi nhíu chặt của Sở Hưu lại không giãn ra.

Không phải Sở Hưu tự đại mà là y luôn hiểu rất rõ thực lực của mình.

Cho dù có chắc chắn mười phần là thắng được kẻ địch, trên thực tế y vẫn dựa theo chín phần mười chắc chắn để bố trí kế hoạch chiến đấu.

Xưa nay Sở Hưu chưa từng coi thường Diệp Duy Không, cho nên y không cảm thấy Diệp Duy Không sẽ chết như vậy.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh mạnh thì mạnh đấy, thậm chí nó là thức thần thông mạnh nhất mà Sở Hưu sở hữu, nhưng không tới mức có thể một đòn giết chết Diệp Duy Không.

Lúc trước Quân Vô Thần trong trạng thái đỉnh phong mới là thất trọng thiên, sau đó bị trọng thương chỉ còn ngũ trọng thiên hoặc thấp hơn, kết quả vẫn có thể kiên trì không chết dưới Thanh Thiên Chiếu Ảnh.

bây giờ Diệp Duy Không thậm chí còn mạnh hơn Quân Vô Thần trong thời kỳ toàn thịnh, sao lại bị một đao của Sở Hưu giết chết cho được!

Nhưng bây giờ trong không gian này không có bất cứ sinh cơ nào.

Ngay lúc Sở Hưu còn đang suy nghĩ, bông tuyết đầy trời bỗng hạ xuống, nhưng không tản ra mà ngưng tụ lại thành gương mặt của Diệp Duy Không.

Không có thân thể mà là một cái ‘mặt người’ khổng lồ do bông tuyết ngưng tụ, cứ thế lơ lửng giữa không trung.

Giọng nói của Diệp Duy Không cũng vang lên như sấm động, đinh tai nhức óc, lại xen lẫn uy thế cường đại của thiên địa.

“Sở Hưu, ngươi tưởng như vậy là giết được ta ư? Ngây thơ!

Thân thể phàm thai chẳng qua chỉ là hư ảo, quy tắc trong thiên địa này mới là vĩnh hằng!

Hàn Giang Hóa Tuyết không phải ta hóa thành tuyết mà là ta hóa thành quy tắc sương tuyết trong thiên địa này, chỉ cần thiên địa bất diệt, bốn mùa luân hồi, ta cũng có thể tồn tại vĩnh hằng!

Một cái thân xác thối mà đã ép ngươi phải vận dụng hết lá bài tẩy, Sở Hưu, mặc cho ngươi tính kỹ tới đâu đi nữa, hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết!”

Mặt người khổng lồ giữa không trung cười ha hả, âm thanh chấn động hư không, như tiếng sấm nổ.

Lúc này Sở Hưu chỉ nhìn cái mặt người đó, lanh thốt lên hai chữ: “Thằng điên.”

Diệp Duy Không điên rồi, hắn đã nhập ma.

Không phải tẩu hỏa nhập ma mà là tinh thần nhập ma, đi lên con đường cực đoan nhất, không có khả năng nhất.

Trước đó Sở Hưu còn nghi hoặc không biết vì sao Diệp Duy Không có thể bước lên Võ Tiên bát trọng thiên.

Phải biết trước đó Diệp Duy Không đã bị vây ở Võ Tiên thất trọng thiên rất lâu, hơn nữa với tuổi tác của hắn có lẽ đời này không cách nào đột phá.

kết quả sau lần trước bị Phương Ứng Long đánh trọng thương, hắn lại có thể tự mình bước thêm một trọng thiên, bản thân chuyện này đã rất vô lý.

Sau khi chịu đả kích nằm gai nếm mật, bộc phát năng lực rồi đột phá, bản thân chuyện này đã rất máu chó.

Nếu phẫn nộ và thù hận có thể khiến người ta đột phá, có lẽ các võ giả ở Đại La Thiên có thể đứng xếp hàng cho người khác sỉ nhục.

Bây giờ rốt cuộc Sở Hưu đã hiểu, không phải Diệp Duy Không đột phá trong lúc phẫn nộ mà là nhập ma trong lúc phẫn nộ.

Võ Tiên bình thường khống chế quy tắc, còn bây giờ Diệp Duy Không lại bị quy tắc khống chế.

Thân hóa quy tắc, nói thì đơn giản, trong thiên địa này lực lượng quy tắc cường đại tới nhường nào? Cho dù là Đạo Tôn cũng không thể khống chế hoàn toàn một thứ quy tắc.

Kết quả bây giờ Diệp Duy Không lại bỏ qua thân thể, biến hóa triệt để thành quy tắc của thiên địa này, theo lý mà nói đúng là bất tử bất diệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận