Côn Luân Ma Chủ

Chương 1047: Bá đạo 1

Thái độ cực kỳ phách lối này của Sở Hưu lập tức khiến cả ba nhóm người Trình Đình Sơn tức giận.

Đúng là Sở Hưu ngươi có danh tiếng lớn trên giang hồ, Đúng là uy thế nhánh Ẩn Ma giờ cũng rất mạnh.

Nhưng bọn họ đâu phải bùn đất, Sở Hưu vừa tới đã bảo bọn họ cút, dựa vào cái gì?

Ba nhóm người trước đó còn giương cung bạt kiếm lập tức đứng chung một chỗ. Trình Đình Sơn lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi nghĩ ngươi là ai? Dùng quỷ kế giết chết một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần thì cho rằng mình sánh được với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần chắc?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Ta vẫn luôn biết mình là ai, đáng tiếc chính các ngươi không thấy rõ mình là ai.

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, giờ các ngươi đã không muốn cút, vậy để ta giúp các ngươi cút!”

Dứt lời Thiên Ma Vũ rời vỏ, ma khí ngập trời mang theo huyết khí vô tận cùng tiếng kêu rên của quỷ đói chém thẳng về phía năm người Trình Đình Sơn.

Trước nay đại đa số kẻ địch của Sở Hưu đều mạnh hơn y quá nhiều, như Phương Kim Ngô cùng Viên Thiên Phóng, Sở Hưu chỉ có thể dùng đủ loại âm mưu quỷ kế, hao hết tâm trí tính toán mới có thể giết chết được.

Nhưng thật ra phần lớn thời điểm Sở Hưu không thích làm như vậy.

Một đao là giải quyết được vấn đề, sao phải suy nghĩ phức tạp?

Cũng như hiện tại, ta để ý tới cung điện này đấy, các ngươi có nhường hay không? Không nhường vậy ta đánh tới khi các ngươi nhường thì thôi!

Không biết có phải vì biết quan hệ giữa mình và Độc Cô Duy Ngã hay không, trong tiềm thức Sở Hưu cũng thấy cách làm việc của Độc Cô Duy Ngã rất hợp với khẩu vị của y.

Đã có lực lượng tuyệt đối rồi, vậy cần gì nhiều lời vô dụng, chỉ một chữ thôi, giết!

Thế đao của Sở Hưu khiến đám người Trình Đình Sơn không khỏi biến sắc.

Thật ra Trình Đình Sơn đã giao thủ với Sở Hưu không chỉ một lần.

Ngày trước khi Sở Hưu còn chưa tới cảnh giới Chân Đan, hắn đã từng giao thủ với Sở Hưu, đương nhiên trận đó hắn chịu thiệt.

Lần này nếu không có người khác ở bên hắn cũng chẳng dám nói với Sở Hưu như vậy, có lẽ đã cau có ngoan ngoãn cút thẳng.

Nhưng có thể nào hắn cũng không ngờ lực lượng nội tình của Sở Hưu lại cường đại tới mức này. Y tu luyện mấy năm mà còn có lực lượng nội tình mạnh hơn người tu luyện vài chục năm như mình.

Bảy thanh trường kiếm sau lưng Trình Đình Sơn rời vỏ, một thanh là thần binh, sáu thanh còn lại đều là bảo binh.

Dưới cương khí của hắn điều khiển, bảy thanh kiếm ngưng tụ thành Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Trận. Chớp mắt ánh sao lấp loáng, đón lấy nhát đao của Sở Hưu.

Nhưng dưới ma khí mãnh liệt vô tận, toàn bộ Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Trận lập tức sụp đổ. Bảy thanh trường kiếm chỉ chớp mắt đã vỡ mất sáu, chỉ có thanh thần binh không bị chém tan ngăn được đao này của Sở Hưu, nhưng Trình Đình Sơn phía sau cũng bị chấn động không ngừng lui lại phía sau.

Đúng lúc này huynh đệ Tôn thị đã xuất thủ.

Hai người một ra quyền, một xuất chưởng. Hàn Băng Cương Khí ầm ầm bộc phát, biến cảnh sắc bốn mùa như xuân xung quanh thành ngày đông giá rét.

Hai võ giả Cao Bình Lục gia lại cầm trường thương đồng thời đâm về phía Sở Hưu, uy thế cũng cực kỳ cường hãn, như sấm động chín tầng trời vang vọng không ngừng.

Nghe nói Cao Bình Lục gia trước đây xuất thân quân ngũ. Tiên tổ Lục gia từng là đại tướng quân ở triều đại Đông Tề trước kia, do có hiềm khích với triều đình nên từ quan về ở ẩn.

Trên giang hồ rất ít võ giả dùng thương làm binh khí. Cao Bình Lục gia xuất thân quân ngũ cho nên trong truyền thừa bọn họ thương pháp chí cường Cửu Tiêu Lôi Vẫn Thương có thể nói là sát khí cực kỳ lợi hại trong chiến tranh. Nếu ra tay đơn độc uy lực có vẻ hơi bình thường nhưng nếu người của Lục gia đồng thời sử dụng thương pháp này uy thế sẽ không đơn giản là một cộng một.

Bốn người đồng loạt tấn công, cánh tay Sở Hưu niết thành ấn quyết, Huyết Ảnh Đại Pháp lập tức được thi triển. Chỉ trong chớp mắt huyết khí bừng lên, từng huyết ảnh trực tiếp nghênh chiến bốn người xung quanh, đủ loại võ thuật bộc phát, không ngờ lại đánh cho bốn người không ngừng lui lại phía sau.

Cùng lúc đó thân hình Sở Hưu không hề ngừng lại trực tiếp cầm đao chém về phía Trình Đình Sơn. Dưới thế đao cường đại kia Trình Đình Sơn thậm chí không còn sức hoàn thủ, chỉ có nước không ngừng lùi lại phía sau.

Thậm chí thanh trường kiếm thần binh trong tay hắn bị Thiên Ma Vũ chém liên tục cũng phát ra từng tiếng rên rỉ, không ngờ bên trên đã xuất hiện một vết rạn.

Trình Đình Sơn cắn răng không dám để lại lời đe dọa nào, trực tiếp quay người bỏ trốn.

Võ giả Tàng Kiếm Sơn Trang yêu kiếm như mạng, hắn bị Sở Hưu đánh hộc máu cũng không chịu lui, nhưng thấy thần binh sắp tổn hại lại không muốn đánh nữa.

Trình Đình Sơn vừa lui lại như vậy, lại lừa bốn người ở lại tới thảm.

Sở Hưu quay người lại, ma khí đỏ máu bừng lên quanh người. Chỉ trong chớp mắt bốn người đang liều mạng chống cự lại huyết ảnh không ngờ lại cảm thấy khí huyết quanh người mình không bị khống chế bắt đầu sôi trào, như muốn tuôn ra bên ngoài cơ thể.

Sở Hưu cầm Thiên Ma Vũ trong tay chém ngang ra bốn phía. Đao đó chém ra không ngờ huyết khí trong cơ thể bốn người lại như ăn nhịp với đao của Sở Hưu, không ngừng sôi trào khiến bọn họ lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Dưới một đao này, bốn người cùng thụ thương!

Thấy cảnh này bốn người thậm chí không còn tâm trạng tiếp tục tái chiến, trực tiếp quay người bỏ trốn. Hơn nữa sợ Sở Hưu truy kích, bọn họ còn chia làm bốn hướng khác nhau bỏ trốn.

Nhìn bọn họ bỏ trốn, khóe miệng Sở Hưu khẽ nhếch lên, nhưng không đợi hắn nói gì, Lục Giang Hà đã lên tiếng nói thay trong đầu y.

“Đúng là một đám rác rưởi, đám người này đúng là đời sau không bằng đời trước.

Đám người Tàng Kiếm Sơn Trang sưu tầm một đống thần binh lợi khí, kết quả người dùng lại quá rác rưởi, đúng là sỉ nhục thần kiếm.

Đời sau của lão rùa đen kia cũng chẳng khá hơn chút nào, ngày ngày ở bên bờ sông, thực lực cũng yếu nhớt ra?

Cao Bình Lục gia lại khá đáng tiếc, lúc trước Lục gia có một vị dám xách thương tới khiêu chiến Hồng Liên Ma Tôn, mặc dù chết rất thảm nhưng ít ra còn có dũng khí.

Giờ nhìn lại Lục gia kia đừng nói thương trong tay, trong đũng quần có thương không còn chưa chắc. Chỉ biết co đầu rụt cổ, đúng là hèn nhát tới cùng cực!”

Giọng điệu Lục Giang Hà như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Năm trăm năm trước cường giả hào kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thế nhưng giờ chỉ còn một đám kém cỏi như vậy?

Sở Hưu lại thấy rất bình thường, thời khắc nguy nan đương nhiên xuất hiện vô số anh hùng hào kiệt.

Nhưng giờ giang hồ đã thái bình cả năm trăm năm, các thế lực lớn trong võ lâm đều dồn tâm tư vào việc lục đục lẫn nhau. Trong hoàn cảnh như vậy sẽ có hạng người ra sao, rất rõ ràng.

Còn lúc này sau khi đám người Trình Đình Sơn bỏ trốn còn tụ tập lại một chỗ chỉ trích lẫn nhau.

Huynh đệ Tôn thị cùng người của Cao Bình Lục gia chỉ trích Trình Đình Sơn bỏ trốn trước, ném bọn họ lại đó.

Hơn nữa Trình Đình Sơn còn có thủ đoạn ẩn giấu, nhưng hắn không lấy ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận