Côn Luân Ma Chủ

Chương 1561: Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người 2

Thân hình Rama phản chiếu trong đao mang đó cũng theo đó vỡ vụn.

Răng rắc.

Một tiếng vỡ nhỏ vang lên, Tu Bồ Đề Bảo Thụ trong tay Rama bắt đầu vỡ vụn.

Thân thể hắn cũng chi chít vết rạn, dần dần lan tới toàn thân, nhưng quỷ dị là không có một giọt máu tươi nào chảy ra.

Gương mặt Rama không vui không buồn, hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thốt lên hai chữ: “Thần thông.”

Trước đây tận mắt chứng kiến Sở Hưu bị Đinh Đầu Thất Tiễn ép cho không có lực hoàn thủ, Rama đã tìm hiểu rốt cuộc nhiều điển tịch thượng cổ, hiểu được cái gì là thần thông.

Loại lực lượng này không cách nào phá giải, cũng như hiện tại, có cản cũng không được.

Khi vết nứt lan tràn triệt để, thân thể Rama cũng bắt đầu vỡ vụn.

Thương Thiên Lương trợn mắt há hốc mồm chứng kiến cảnh tượng này, lực lượng này vừa cường đại vừa quỷ dị, hoàn toàn khác với thần thông mà Sở Hưu thi triển ở Đại Quang Minh Tự, nhưng lại càng cường đại.

“Chiêu này cũng là thần thông?’

Thương Thiên Lương lên tiếng hỏi, hắn chợt phát hiện thân thể Sở Hưu có vẻ bất ổn, đang định tới đỡ thì nghe Sở Hưu nói: “Đừng chạm vào ta!”

Thương Thiên Lương sửng sốt, lúc này hắn mới phát hiện không biết từ lúc nào dưới chân Sở Hưu đã có một vũng máu tươi. Đôi tay hắn để lộ ra ngoài đã chi chít vết đứt, máu chảy ròng ròng.

Thương Thiên Lương đột nhiên hiểu ra, không tiếp tục đuổi giết kẻ khác mà bảo vệ bên cạnh Sở Hưu.

Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.

Độc Cô Duy Ngã từng sử dụng thức thần thông này, cường đại còn mạnh hơn Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu, cho nên lực phản ngược cũng mạnh hơn tưởng tượng của y nhiều.

Lúc này toàn bộ cơ thể Sở Hưu, trừ phần đầu ra thì hầu như nơi nào cũng có vết máu.Thương Thiên Lương mà động vào hắn, không khéo hắn sẽ lập tức ngã xuống đất, khiến người ta nhận ra sơ hở. Cho nên hắn mới bảo Thương Thiên Lương đừng chạm vào hắn, đứng yên tại chỗ dốc hết sức phát động lực lượng của Bất Diệt Ma Đan, khôi phục nguyên khí.

Đương nhiên lúc này đã không có ai chú ý tới chi tiết đó, mọi người đều bị thức thần thông của Sở Hưu làm cho chấn động tới không nói được thành lời.

Loại lực lượng đó tuyệt đối vượt qua cấp bậc của bọn họ, nếu đổi lại bọn họ là Rama, kết quả cũng không hề thay đổi.

Loại lực lượng này vượt ngoài hiểu biết của bọn họ, vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ, làm sao ngăn được? Vốn không cách nào ngăn được.

Ngay lúc đám người Ngụy Thư Nhai định thừa thế xông lên đánh hạ Tu Bồ Đề Thiền Viện, Bất Không hòa thượng đột nhiên quát khẽ một tiếng, thân thể thiêu đốt kịch liệt, chút sinh cơ cuối cùng, chút nguyên thần khí huyết cuối cùng của hắn cũng đang thiêu đốt. Ngọn lửa nóng rực ép cả ba người nhất phải lùi lại. Chỉ trong chớp mắt Bất Không hòa thượng đã cháy rụi.

Ba người Ngụy Thư Nhai đều ngơ ngác, Bất Không hòa thượng làm vậy là sao? Thấy Rama bỏ mình, tình thế thất bại của Tu Bồ Đề Thiền Viện đã định, cho nên chọn cách tự thiêu.

Nhưng không đợi bọn họ phản ứng lại, một viên xá lợi tử lấp lóe ánh vàng đột nhiên bay ra từ đống lửa, lao thẳng về phía Rama sắp hóa thành tro tàn.

Lúc này Rama chỉ còn phần đầu chưa tan thành tro, xá lợi tử kia xuyên qua đầu Rama, không ngờ lại như là nó phá tan đầu Rama, nhưng cũng mang đi một vệt sáng vàng kim, rơi vào tay Tiêu Ma Kha.

Biểu cảm trên mặt Tiêu Ma Kha thay đổi vài lần, hắn quát lên một tiếng chói tai: “Rút lui!”

Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận đột nhiên khuếch đại gấp hai lần, vây khốn chín phần mười số võ giả Ma Giáo đang đánh vào Tu Bồ Đề Thiền Viện. Còn bọn họ thì nhân lúc này quay người bỏ trốn.

Trận chiến tại Tu Bồ Đề Thiền Viện, tuy Côn Luân Ma Giáo chiến thắng nhưng không đuổi kịp những kẻ còn lại.

Dù sao xét theo tu vi thực lực, vẫn là Tu Bồ Đề Thiền Viện chiếm thượng phong, bị Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận vây khốn chín phần mười số người, một phần mười còn lại mà truy sát thì không phải đuổi giết mà là tự tìm đường chết.

Cho nên người bên phía Sở Hưu trực tiếp lui lại, bắt đầu tiếp quản Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Lúc này Sở Hưu cũng chậm rãi đi vào trong Tu Bồ Đề Thiền Viện, tấm áo đen lay động theo làn gió, như có khí huyết sát mơ hồ lan tràn.

Người bên ngoài nhìn vào thì là Sở Hưu đang tuyên bố quyền chiếm hữu, khoe khoang vũ lực.

Nhưng thực chất hiện tại Sở Hưu đã bị thương tới mức không thể đi nhanh được.

Còn khí huyết sát ư, cái này thì là thật.

Y chảy nhiều máu như vậy, không có chút khí huyết sát mới gọi là lạ.

Sau khi đi vào Tu Bồ Đề Thiền Viện, Lục Giang Hà vẻ mặt kỳ dị chạy tới, dáng vẻ như định vỗ vayiSở Hưu, miệng nói: “Đúng là không ngờ, đúng là không ngờ đám hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện này lại bị tiêu diệt dưới tay ngươi, phải biết năm trăm năm trước bọn chúng là...”

Lục Giang Hà còn chưa nói xong đã thấy Sở Hưu ngã ngồi trên mặt đất. Hắn nghi ngờ nhìn sang tay mình, mình đâu có vận dụng cương khí, thế này là sao? Ăn vạ à?

Sở Hưu thở dài một tiếng, lúc này mới lôi một nắm đan dược ra ném vào miệng.

Ở bên ngoài y còn không dám dùng đan dược, sợ người khác thấy bộ dạng suy yếu của mình.

Thấy Sở Hưu tiêu hao quá độ như vậy, Mai Khinh Liên và Mục Tử Y đều đi tới ân cần hỏi han: “Không sao chứ?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Lực lượng phản ngược lại thôi, tĩnh dưỡng là hồi phục.”

Lục Giang Hà nhìn Sở Hưu được Mai Khinh Liên và Mục Tử Y vây quanh, lại nhìn sang phía Lã Phụng Tiên cũng tiêu hao quá độ, bị lực lượng phản ngược nhưng chỉ có bốn kẻ hình thù kỳ dị Thủy Vô Tướng vây quanh. Lục Giang Hà lắc đầu, tặc lưỡi thở dài: “Đúng là chênh lệch.”

“Người dưới trướng Thánh Giáo ta có tổn thất nhiều không?’

Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Không nhiều lắm, nhưng đáng tiếc, thật ra bên phía Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng không tồn thất nhiều lắm.

Trước đó bọn chúng có Ưu Đàm Bà La che chở, sau lại mở Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận, thật ra không có bao nhiêu người chết.

Quan trọng nhất là ta nghi ngờ Rama không chết!”

Lục Giang Hà cũng gật đầu nói: “Ta cũng có cảm giác như vậy.

Các ngươi đừng nhìn hòa thượng Bất Không này không có gì đặc biệt, nhưng lão già này tu luyện Bất Tử Thiền, cực kỳ khó đối phó. Ngay cả Vô Tâm Ma Tôn ngày trước cũng không thể giết hắn.

Bây giờ hắn lại chủ động hóa thân thành xá lợi tử dẫn theo chút chân linh cuối cùng của Rama, chắc chắn hắn có tính toán khác. Hẳn là hy sinh bản thân, bảo tồn chút sinh cơ cuối cùng của Rama.”

Ai cũng thấy cảnh tượng cuối cùng của Bất Không hòa thượng, nhưng không ai có lực lượng để ngăn cản, đành trơ mắt nhìn đám người Tiêu Ma Kha mang theo xá lợi tử nghi là có chân linh của Rama bỏ trốn.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không sao, chỉ cần chúng ta khống chế khu vực Nam Man là được.

Những người còn lại tạm thời không cần về Côn Luân, tiếp nhận toàn bộ khu vực Nam Man này, khu trục tất cả các thế lực.”

Nói đến đây, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh lạnh: “Dùng lời hay ý đẹp khuyên bảo, chịu đi thì Thánh Giáo ta nhận ân tình của hắn, không chịu đi thì giết!”

Đại đa số thời điểm, thật ra Sở Hưu làm việc không phải quá bá đạo.

Ví dụ như y khống chế võ lâm Bắc Yên, thu tiền phụng dưỡng nhưng cũng đem lại cho bọn họ trật tự và bảo hộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận