Côn Luân Ma Chủ

Chương 1142: Hoa Quỷ Bà Bà tự tìm đường chết

Doanh Chiêu cười khổ: “Tới sớm cũng vô dụng, nơi này cả không gian còn bị xé nứt, không tìm thấy đường cũng không thấy bất cứ phương hướng nào, chúng ta đi lung tung ở đây đã mấy ngày, ngoài khung cảnh hoang tàn này thì chẳng phát hiện ra thứ gì.”

Lúc này Thương Ỷ sau lưng Sở Hưu mới nói: “Không gian ở nơi này đã bị vặn vẹo, bình thường đi vào sẽ bị lạc ở đây. Lần trước ta và phụ thân đến đây, vị trí của chúng ta bị thay đổi lung tung, tình cờ tới khu vực trung tâm nhưng không dám đi sâu vào trong, dựa theo vị trí thay đổi lúc trước mới đi ra được.”

Con mắt Hách Liên Trường Phong lập tức sáng lên, bước lên một bước nhìn chằm chằm vào Thương Ỷ: “Tiểu cô nương, ngươi biết cách đi vào khu vực trung tâm? Đừng nói linh tinh đấy!”

Bạch Hổ Đường chủ tu duệ kim sát phạt, Bạch Hổ Sát Thần Cương còn ngưng tụ Huyết Sát Cương Khí tới mức cực hạn, lúc này sát khí trên người Hách Liên Trường Phong chỉ vô tình tiết ra cũng khiến toàn thân Thương Ỷ run rẩy.

Thấy cảnh này ánh mắt Thương Thiên Lương lóe lên vẻ tức giận nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Sở Hưu đã bước ra một bước, ngăn trước mặt Thương Ỷ, lạnh nhạt nói: “Hách Liên đường chủ, ngươi tỏa sát khí mạnh như vậy là dọa tiểu cô nương này đấy.

Cô ấy là người do ta dẫn tới, cô ấy nói biết thì chắc chắn là biết. Nếu ngươi nghi ngờ, ngươi có thể không đi, có ai ép ngươi đi đâu.”

Ánh mắt Hách Liên Trường Phong lóe lên ánh lạnh nhưng hắn vẫn cố nhịn, không phát tác.

Bạch Hổ Đường và Thanh Long Hội là kẻ địch đời đời kiếp kiếp, bất kể ai là đại long thủ, dẫu sao Hách Liên Trường Phong cũng thấy ngứa mắt với đối phương.

Nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác khó đoán đối với vị đại long thủ Thanh Long Hội vừa nhậm chức, hơn nữa đang ở nơi này cũng không nên động thủ, Hách Liên Trường Phong bèn cố gắng thu liễm tính cách nóng nảy của mình, nhẫn nhịn.

Sở Hưu bảo Thương Ỷ đi trước dẫn đường, bản thân ở đằng sau. Những người khác thấy cảnh này, bọn họ cũng không có cách nào khác, đành đi theo phía sau Sở Hưu xem có tìm được đường thật không.

Thương Ỷ thật sự biết đường tới trung tâm của nơi này, dù sao lúc đó cô cũng từng tới một lần.

Con người ở Lục Đô cực kỳ mẫn cảm đối với những nơi nguy hiểm, cô sợ lâm vào nguy hiểm như vậy một lần nữa nên nhớ rất kỹ về con đường này, rẽ trái rẽ phải, cuối cùng thật sự dẫn bọn họ tới khu vực trung tâm.

Nhưng sau khi tới khu vực trung tâm, phía trước lại có chấn động giao thủ, mọi người liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi về phía trước. Hóa ra người đang giao thủ là Hoa Quỷ Bà Bà và Lục Trường Lưu, còn có ba người Trường Vân Tử.

Hoa Quỷ Bà Bà vừa miễn cường ngăn cản hai người vừa mắng chửi: “Hai lão già các ngươi có ý gì? Nếu không có ta liệu hai lão già không biết ứng biến các ngươi có tìm được đến nơi này không? Ta chỉ bảo mấy tên thổ dân này tìm đường mà các ngươi đã nổi điên rồi, nghĩ mình là thánh nhân thật à?”

Mọi người quan sát, quả thật bên phía đó có vài thi thể.

Sắc mặt mọi người bỗng lấy làm lạ, nghe ý của Hoa Quỷ Bà Bà, chắc bà ta đã cưỡng ép đám thổ dân bản xứ dẫn đường, còn Lục Trường Lưu và Trường Vân Tử rõ ràng không muốn làm như vậy cho nên đi theo bà ta tới đây.

Loại chuyện này rất giống phong cách của bọn họ, dù sao hai vị này xuất thân từ đại phái của Đạo Môn, có thể nói là danh môn chính phái chính thống nhất, không muốn làm chuyện trái lương tâm như vậy cũng rất bình thường.

Nhưng nếu chỉ vì Hoa Quỷ Bà Bà dùng tính mạng mấy người này để dò đường mà hai người bọn họ trực tiếp trở mặt, như vậy thì thật quá đáng, tuy hai vị này xuất thân chính đạo nhưng đâu phải trong mắt không chứa nổi một hạt cát.

Bằng không trước đó Sở Hưu tàn sát toàn bộ Vương gia, Trường Vân Tử và Lục Trường Lưu nên lao lên liều mạng với Sở Hưu rồi.

“Ngay trước mặt chúng ta mà dám dùng tà thuật thải bổ dương khí của Nội Đan Phái, sỉ nhục Đạo MÔn chúng ta, ngươi nghĩ chúng ta mù rồi chắc?” Trường Vân Tử nghiến răng nghiến lợi nói.

Hoa Quỷ Bà Bà phát điên đáp: “Cái nơi quỷ quái này thiên địa nguyên khí mỏng manh tới mức chỉ còn một tầng, ta không thải bổ bọn chúng, lấy gì bổ sung lực lượng? Các ngươi còn đánh nữa à? Còn đánh nữa thì chẳng ai chơi được đâu!”

Nghe xong lời này, mọi người mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, ánh mắt nhìn về phía Hoa Quỷ Bà Bà mang theo vẻ khác lạ, vị này đúng là giỏi tìm đường chết.

Ngày trước Nội Đan Phái là một nhánh của Đạo môn, nhưng lại bị coi là sỉ nhục của Đạo môn, thậm chí là cấm kỵ của Đạo môn.

Nội Đan Phái nghe như một môn phái bình thường nhưng thực tế lại dùng phương phái thải bổ nam nữ âm dương chi khí để tu hành, cuối cùng thậm chí có thể âm dương hòa hợp, tạo ra Võ Đạo Chân Đan giả trong cơ thể, tuy không thể sánh được với Võ Đạo Chân Đan bình thường nhưng trong Nội Đan Phái có thể nói ai ai cũng có thể đạt tới tông sư võ đạo.

Lúc trước người tiêu diệt Nội Đan Phái không phải ai khác, chính là bản thân Đạo môn, vì nhánh này quá đen tối, bị bọn họ trực tiếp ra tay thanh lý môn hộ.

Hoa Quỷ Bà Bà kiếm được bí pháp Nội Đan Phái ở đâu không biết, lúc bình thường tự dùng thì thôi, bây giờ còn dám dùng ngay trước mặt hai vị chân nhân Đạo môn, chẳng phải tự tìm đường chết à.

Đương nhiên Hoa Quỷ Bà Bà làm chuyện như vậy nào phải một hai lần, lúc trước ở Trung Nguyên bà ta trắng trợn dụ dỗ võ giả trẻ tuổi thải bổ tu luyện, nếu bà ta chỉ ra tay với người bình thường thì cũng thôi, còn dám động thủ với những đệ tử đại phái, cuối cùng khiến mọi người nổi giận, thậm chí còn liên lụy tới La Sát Giáo.

Thấy hai lão đạo sĩ ra tay không hề lưu tình, Hoa Quỷ Bà Bà vội vàng hô lớn với đám người Sở Hưu: “Các ngươi đừng đứng nhìn nữa, giúp ta ra tay ngăn hai lão già này lại, ta vừa dùng tinh thần lực liên hệ với người đi trước dò đường, trong đó có bảo bối đấy.”

Vừa nghe câu này, Lữ Trạm Lô ho khan một tiếng: “Hai vị, manh mối liên quan tới Ninh Huyền Cơ tiền bối đang ngay phía trước, các vị hao tâm tổn sức ở chỗ này, lát nữa sẽ rất bất lợi.”

Nghe xong câu này, Lục Trường Lưu và Trường Vân Tử mới dừng tay, nhưng đều hừ lạnh một chút, ánh mắt nhìn Hoa Quỷ Bà Bà có vẻ bất thiện.

Lục Trường Lưu có thể coi như tốt tình, ở bên ngoài Sở Hưu không hề nể mặt hắn, diệt sạch Vương gia ngay đương trường mà Lục Trường Lưu vẫn không thể hiện thái độ gì, có thể thấy lúc này Hoa Quỷ Bà Bà khiến lão già hiền lành này tức tới mức nào.

“Hoa Quỷ Bà Bà, rốt cuộc đằng trước có cái gì?” Doanh Chiêu hỏi.

Phía trước là một khu vực bị bao phủ bởi sương mù mông lung, trước đây Thương Ỷ và phụ thân của cô tới đây là trở về, cho nên cô chưa đi vào khu vực chính giữa.

Bị hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần nhắm vào, lúc này Hoa Quỷ Bà Bà cũng không dám càn rỡ nói linh tinh, bà ta không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Ta dùng tinh thân lực liên kết với tên thổ dân đi dò đường, nhưng chỉ được một thời gian ngắn là liên hệ tinh thần đứt đoạn.

Nhưng trước khi liên kết tinh thần đứt đoạn ta thấy hai bóng người, bộ dáng đó rất giống Ninh Huyền Cơ và Độc Cô giáo chủ!”

Vừa nghe câu này, tất cả mọi người đều chấn động, năm trăm năm qua đi, chẳng lẽ Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ thật sự không chết?

Bạn cần đăng nhập để bình luận