Côn Luân Ma Chủ

Chương 1599: Lễ mừng của Lăng Tiêu Tông 1

Có phản đồ Huyết Vô Lệ làm nội ứng, Sở Hưu có thể tạm thời yên tâm về Thiên Môn, ít nhất không cần lo lắng Thiên Môn sẽ đột nhiên nhảy ra gây chuyện với mình.

Sau khi trở lại Đại La Thiên, Sở Hưu tiếp tục bế quan tu luyện, nhưng khi bế quan y cũng hỏi qua Từ Phùng Sơn xem gần đây Đại La Thiên có chuyện gì lớn không, kết quả lại thật sự có.

Diệp Duy Không và Xung Thu Thủy giao chiến kịch liệt, nói chính xác hơn không phải giao chiến mà là bị áp đảo hoàn toàn.

Kết cục là Xung Thu Thủy trọng thương nhưng không biết vì sao Diệp Duy Không lại dẫn người của Hàn Giang Thành rút lui.

Sở Hưu cũng có thể đoán được, chắc hẳn Xung Thu Thủy vận dụng lá bài tẩy của Hoàng Thiên Các, uy hiếp Diệp Duy Không đồng quy vu tận, cho nên đối phương e ngại, buộc phải rút lui.

Hơn nữa toàn bộ Đại La Thiên cũng cực kỳ kinh ngạc trước vụ phản loạn tại Hoàng Thiên Các.

Tuy ngay từ đầu Đại La Thiên đã biết Hoàng Thiên Các song hùng năm xưa trở mặt vì chức vị các chủ, nhưng có thế nào bọn họ cũng không ngờ Hoàng Thiên Các còn gây ra chuyện lớn đến vậy, thậm chí đổi cả các chủ.

Nếu Lý Vô Tướng và Xung Thu Thủy không trở mặt, như vậy Hoàng Thiên Các có tới hai Võ Tiên, cũng có thể vãn hồi một phần uy danh của Hoàng Thiên Các năm xưa. Kết quả hiện tại một vị Võ Tiên chết trong nội đấu của tông môn, ngay cả các tông môn khác nghe vậy cũng thấy đáng tiếc.

Tạm thời không có việc gì, Sở Hưu lại tiếp tục bế quan, lần bế quan này y không định đột phá mà chuẩn bị tích lũy lực lượng nội tình.

Chuyện cô đọng lĩnh vực, Sở Hưu cũng không vội vàng.

Bây giờ ngoài không có lĩnh vực, tất cả các mặt của y đã không khác gì cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, có thể nói hai chân đều bước vào cảnh giới này, chỉ còn một cái giày ở bên ngoài.

Cho nên loại chuyện này không cần phải vội, đến lúc đó cứ xem cơ duyên là được, không khéo lúc nào đó Sở Hưu lại có linh cảm, tích lũy cũng đủ, có thể trực tiếp bước vào cảnh giới mới.

Trong thời gian Sở Hưu bế quan, đám người Mai Khinh Liên lại liên tiếp xuất quan.

Trước đó bọn họ đã bàn bạc, mỗi người bế quan chỉ khoảng ba tháng tới nửa năm, lâu nhất không được hơn nửa năm.

Đám người thay phiên nhau xuất quan, một là có thể quản lý mọi chuyện trong Thương Ngô Quận và khu vực Nam Man, ngoài ra có thể xuống hạ giới kiểm tra xem có chuyện gì cần xử lý không. Dù sao cũng không thể bỏ mặc Côn Luân Sơn và khu vực Nam Man dưới hạ giới được.

Tám tháng sau, trước cửa lớn của Thương Nam Phủ, Lục Tam Kim nhìn Thương Nam Phủ trước mặt, bất giác cảm thấy không đúng.

So với trước đây, võ giả ở Thương Nam Phủ có về nhiều hơn, thực lực cũng mạnh hơn, nhưng đại đa số đều là những gương mặt xa lạ, ít nhất trước đây Lục Tam Kim chưa từng gặp bọn họ.

“Chẳng lẽ đây là võ giả mà Sở huynh chiêu mộ khi làm quận trưởng?”

Lục Tam Kim vuốt mũi, sau khi giao Thương Ngô Quận cho Sở Hưu xử lý, Hoàng Thiên Các không nhúng tay vào, thay đổi lại lớn đến vậy à? Lúc về mình có nên nhắc nhở Xung Thu Thủy một chút không, cũng để các quận khác tự trị một chút thử xem?

Nhưng sau đó Lục Tam Kim lại lắc đầu.

ý tưởng thì hay đấy, nhưng cơ bản là không thể.

Không phải ai cũng là Sở Hưu, vạn nhất như Giải Anh Tông đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng, rất dễ hỏng chuyện.

Lục Tam Kim vừa nghĩ vừa bước vào phủ quận trưởng.

Tuy bây giờ phủ quận trưởng đều đổi thành tâm phúc mà Sở Hưu dẫn từ hạ giới lên, là những người đi theo y từ lúc đầu nhưng cũng có một bộ phận là người của Hoàng Thiên Các trước đó. Những người này nhận ra Lục Tam Kim, lập tức khách khí đón Lục Tam Kim vào trong.

Lúc này người quản lý trong Thương Nam Phủ là Mai Khinh Liên, cô vừa xuất quan một tháng trước đó.

Thấy Lục Tam Kim tới, cô vừa bố trí người thông báo cho Sở Hưu xuất quan, vừa đi ra chiêu đãi Lục Tam Kim.

Thấy Mai Khinh Liên thần thái quyến rũ, Lục Tam Kim âm thầm quan sát, y hết sức tò mò về quan hệ giữa Mai Khinh Liên và Sở Hưu, tình nhân? Không giống.

Nhưng nếu nói chỉ là thuộc hạ đơn thuần, lần trước hắn thấy Sở Hưu và Mai Khinh Liên nói chuyện, có vẻ cũng không giống.

Tròng mắt đảo đi đảo lại, Lục Tam Kim cười hì hì nói: “Xin hỏi vị tỷ tỷ này xưng hô ra sao?”

"Mai Khinh Liên."

Mai Khinh Liên nhẹ nhàng liếc nhìn Lục Tam Kim, cô cũng coi là từng gặp qua vô số người, nhìn ánh mắt Lục Tam Kim là biết chắc chắn tiểu tử này không có suy nghĩ tốt.

Lục Tam Kim vỗ một cái nói: “Hương mai dưỡng thành nơi xứ lạnh, thanh liên vấy bùn mà chẳng tanh. Tên rất hay, tên rất hay!”

Mai Khinh Liên lắc đầu nói: “Sai rồi, Khinh Liên của ta không phải liên trong thanh liên.”

“Thế thì là gì?”

Mai Khinh Liên mỉm cười yêu kiều: “Là Khinh Liên trong Khinh Liên.”

Lục Tam Kim vẻ mặt mập mờ: “Là để ai thương tiếc? Chẳng lẽ là Sở huynh à?”

“Ngươi đoán xem?”

Lục Tam Kim vừa định tiếp lời lại phát hiện trong đôi mắt yêu kiều ướt át của Mai Khinh Liên lại như cháy lên một ngọn lửa.

Khoảnh hắc sau, trong lòng Lục Tam Kim cũng như dấy lên một ngọn lửa, cảm giác thiêu đốt đó khiến hắn thiếu chút nữa kêu lên thành tiếng, nhưng mặc cho hắn điều động chân khí và tinh thần lực trong cơ thể ra sao, không ngờ vẫn không thể phát hiện ra căn nguyên của ngọn lửa này.

Đúng lúc này, giọng nói của Sở Hưu vang lên: “Được rồi, đừng đùa nữa, lưu lại thể diện cho người hành tẩu Đông Vực của chúng ta đi.”

Thấy Sở Hưu tới, lúc này Mai Khinh Liên mới hừ khẽ một tiếng, thu hồi Hồng Liên Nghiệp Hỏa rồi lắc eo đi ra ngoài.

Dám đùa giỡn cô, xưa nay không mấy ai còn sống.

Thấy dáng vẻ chật vật của Lục Tam Kim, Sở Hưu tặc lưỡi lắc đầu nói: “Ngươi trêu chọc cô ta làm gì? Đây là đóa hoa có gai, không thể tùy tiện chạm vào được.”

Hồng Liên Nghiệp Hỏa được truyền thừa từ Hồng Liên Ma Tôn năm xưa, không phải dễ đối phó, trong thời gian ngắn Lục Tam Kim cũng không chống cự được.

Đương nhiên điều này không nghĩa là Lục Tam Kim yếu hơn Mai Khinh Liên, trên thực tế nếu thật sự liều mạng, Lục Tam Kim bỏ mặc Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt, với thực lực của hắn có thể giải quyết Mai Khinh Liên trước.

Lục Tam Kim nhe răng trợn mắt xoa ngực nói: “Ai trêu chọc cô ta, ta chỉ hiếu kỳ hỏi thăm một chút thôi, người khác không thể chạm vào thế ngươi có chạm được không?”

Sở Hưu không để ý tới lời nói hươu nói vượn của hắn mà hỏi: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì? Xưa nay người hành tẩu Đông Vực nhà ngươi không có việc gì thì không lên Tam Bảo Điện, là bên tổng bộ Hoàng Thiên Các có việc gì à?”

Nói tới chính sự, thần sắc Lục Tam Kim cũng trở nên nghiêm nghị.

“Bên Hoàng Thiên Các không có việc gì, lần này ta tới tìm ngươi thật ra là nhờ ngươi giúp.

Một tháng sau sẽ là tiệc mừng của Lăng Tiêu Tông. Đến lúc đó ở Đông Vực, thậm chí là ở khắp Đại La Thiên, các đại phái sẽ phái đệ tử tới, thậm chí còn có một số đệ tử cường giả tán tu tới tham gia.

Đương nhiên không phải cấp bậc tông chủ chưởng môn, nhưng cũng là lực lượng nòng cốt của các đại phái, ví dụ như Kỳ Vô Hận của Hàn Giang Thành.

Bạn cần đăng nhập để bình luận