Côn Luân Ma Chủ

Chương 1702: Nhật ký phục thù của truyền nhân Cổ Tôn 2

Chỉ có điều Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm sắc bén của Sở Hưu lại như bóng với hình, mặc cho hắn trốn cách nào đi nữa, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm luôn khóa chặt lấy hắn.

Một khắc sau, đao mang cường đại trực tiếp phá vỡ kiếm khí hộ thể của hắn, chém bay hắn ra ngoài, khiến Vũ Văn Phục không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Vũ Văn Phục đứng dậy nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, dường như không thể tin được sau thời gian dài như vậy, hắn cho rằng mình xuất quan là thực lực đã tăng thêm nhiều, kết quả chênh lệch giữa hắn và Sở Hưu lại càng kéo dài!

Vũ Văn Phục tuyệt đối không chấp nhận chuyện này, nhưng may là hắn còn chưa sụp đổ trước một đao vừa rồi.

Vũ Văn Phục phẫn nộ quát lớn với Tư Không Đàm: “Còn không ra tay, chờ cái gì? Chờ ta chết à?”

Tư Không Đàm vừa lao về phía Sở Hưu, vừa chửi bới trong lòng. Trước đó chính ngươi nói muốn một mình tới thử sức với Sở Hưu, kết quả bây giờ thiếu chút nữa bị thử chết, còn trách sang ta?

Tuy Tư Không Đàm là tán tu, dùng hai bàn tay trắng gây dựng cơ nghiệp Thần Cơ Môn, nhưng thực lực của hắn không phải là yếu. Vì kẻ yếu cho dù có biết nịnh nọt cũng không thể trở thành bằng hữu của Vũ Văn Phục.

Trong thời kỳ đầu, công pháp mà Tư Không Đàm tu luyện cực kỳ tạp nham, cho nên hắn cũng nghiên cứu ra không ít võ đạo thích hợp với bản thân, ít nhất khi đối phó với loại cường giả như Sở Hưu, hắn không cần giao chiến trực tiếp, tối thiểu không như Vũ Văn Phục, vừa xông lên đã bị người ta chém cho một đao.

Thân thể mập mạp hay nên nói là to con của Tư Không Đàm múa lên giữa không trung, nhưng bóng dáng hắn lại giật nhẹ đầy quỷ dị, biến mất giữa hư không và hiện thực, nhìn như nguy hiểm nhưng lại cực kỳ xảo diệu né tránh từng đao mang của Sở Hưu.

Khi Tư Không Đàm đi tới trước mặt Sở Hưu, không ngờ hắn lại trực tiếp giơ một tay, năm cái trận bàn đột nhiên bay tới, lặn xuống mặt đất xung quanh Sở Hưu. Chớp mắt sau ánh sáng trận đạo đã bùng lên, bao phủ lấy Sở Hưu.

Một khắc sau, Tư Không Đàm tay niết ấn quyết, giữa không trung thiên địa nguyên khí ngưng tụ, lực lượng ngũ hành như năm sợi xiềng xích liên tiếp bay về phía Sở Hưu.

“Thú vị.”

Sở Hưu nheo mắt, đã rất lâu rồi y không gặp võ giả thú vị như vậy.

Bình thường thì loại võ giả với võ đạo lòe loẹt như vậy, cách thường thấy của Sở Hưu là giơ tay tát một cái, đập chết bọn họ!

Sở Hưu tay niết ấn quyết, quanh người là ma khí vô biên lan tỏa, trời khóc đổ mưa máu đột nhiên hàng lâm!

Mưa máu đỏ tươi ăn mòn trận pháp, khiến trận pháp xung quanh Sở Hưu không chịu được ba giây đã vỡ vụn.

Hư ảnh ma thần khổng lồ xé rách không trung, thò tay đập nát tất cả xiềng xích ngũ hành dưới đất.

Lúc này Vũ Văn Phục lại lao tới, kiếm khí bay lên không, dồn tất cả lực lượng và trường kiếm trong tay. Những nơi kiếm đi qua, mọi lực lượng đều bị kiếm khí cắt đứt, chia thành hai nửa.

Nhưng trước lực lượng tuyệt đối, vẫn là vô dụng.

Hư ảnh ma thần khổng lồ trực tiếp thò tay tát một phát, kiếm nát người bay, Vũ Văn Phục lại bị đánh hộc máu.

Đồng thời, Sở Hưu bước lên phía trước một bước, lập tức xuất hiện trước mặt Tư Không Đàm, xuất quyền đánh xuống, như ma thần hàng lâm, lực lượng vô cùng khủng khiếp.

Tư Không Đàm kêu lên quái dị, tay niết ấn quyết, không ngờ lại tách mặt đất dưới chân ra, trực tiếp trốn xuống lòng đất.

Nhưng lực lượng của quyền này quá khủng khiếp, dư chấn cường đại trực tiếp tạo thành một cái hố lớn chừng trăm trượng, ép Tư Không Đàm bay khỏi mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi rồi hạ xuống bên cạnh Vũ Văn Phục.

Tư Không Đàm vẻ mặt thất bại hộc máu, nhìn Vũ Văn Phục ở bên cạnh cũng hộc máu, thật sự chỉ muốn phun vào mặt hắn.

Trước đó Vũ Văn Phục còn ra vẻ cơ trí, nói cái gì mà tất cả đều trong tính toán của mình.

Ngươi tính cái quái gì!

Bây giờ hai chúng ta ở đây cùng hộc máu, cũng trong tính toán của ngươi à?

Thật ra trước đó Vũ Văn Phục tính toán rất tỉ mỉ, thậm chí tính chính xác mỗi khắc đồng hồ bọn họ nên làm gì.

Dựa theo kế hoạch lúc trước, bên phía bọn họ ra tay ngăn chặn Sở Hưu, giao chiến với y, sau đó Trần Cửu Long, Hướng Tưởng dẫn con yêu quỷ cường đại kia tới, hai bên cùng phối hợp.

Đợi tới khi bọn họ khiến tên Sở Hưu kia này mệt mỏi, quỷ tướng cũng đến, khi đó Hướng Tưởng dùng bí pháp khắc dấu lên người Sở Hưu, khiến cho Sở Hưu và quỷ tướng liều mạng.

Kết quả giờ thì hay rồi, Trần Cửu Long và Hướng Tưởng còn chưa có tin tức, bên phía bọn họ đã xuất hiện sai lầm khổng lồ.

Bọn họ đánh giá thấp Sở Hưu, lại đánh giá cao bản thân.

Còn nói dây dưa với Sở Hưu, với chênh lệch thực lực giữa hai bên hiện giờ, bọn họ chống được vài chiêu đã là không tệ rồi.

Sở Hưu vừa chậm rãi đi tới, vừa lạnh nhạt nói: “Trời cao có đức hiếu sinh, thật ra ta vốn không thích giết người.

Tuy hôm nay các ngươi chủ động tới gây chuyện với ta, nhưng ta cũng ban phát từ bi một lần, giao lệnh bài và hồn tinh ra đây, ta tha cho các ngươi một con đường sống.”

Tư Không Đàm hạ giọng truyền âm cho Vũ Văn Phục: “Vũ Văn huynh, tạm thời bỏ qua đi, tên Sở Hưu kia này quá mạnh, không dễ chọc đâu. Chúng ta tạm thời rút lui, nghĩ kế sách khác.”

“Không thể làm vậy!

Trần Cửu Long và Hướng Tưởng đang dẫn quỷ tướng kia đến, chỉ cần chúng ta ngăn cản Sở Hưu là bên kia vẫn còn cơ hội!”

Tư Không Đàm vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Nhưng chúng ta lấy gì ra kéo dài thời gian?”

“Dùng mạng!”

Sau khi Vũ Văn Phục dứt lời, quanh người hắn bay lên một luồng khí huyết, truyền vào thân kiếm.

Mũi kiếm nhuốm máu, kiếm khí tung hoành.

Khoảnh khắc này toàn thân Vũ Văn Phục như dung nhập vào thanh trường kiếm kia.

Vô thiên, vô địa, vô ngã, hữu kiếm!

Toàn bộ thiên địa không còn bóng dáng Vũ Văn Phục, chỉ có một thanh huyết kiếm như muốn xé tan thiên địa!

Sở Hưu nhíu mày, trực giác nói với y, có gì đó không đúng.

Đúng là giữa y và Vũ Văn Phục có thù hận, nhưng tên Vũ Văn Phục này uống lộn thuốc hay sao? Rõ ràng mình không muốn giết người, hiếm hoi lắm mới từ bi một lần, chừa lại đường sống cho hắn, nhưng hắn không chạy thì thôi, còn nhất quyết liều mạng, thế này là sao?

Mình với hắn đâu có mối thù giết cha đoạt vợ gì, chẳng phải chỉ thua dưới tay mình một lần à, sao hắn cố chấp vậy? Nội tâm kẻ này sao hẹp hòi quá mức?

Thấy thanh huyết kiếm kia xé tan không trung chém về phía mình, trong mắt Sở Hưu cũng lóe lên sát ý âm trầm.

Lần này y thật sự không muốn hạ thủ giết người, y chỉ cướp của chứ không hại tính mạng.

Nhưng Vũ Văn Phục đã tự muốn chết, vậy y cũng tác thành cho hắn!

Thần Vực mở rộng quanh người, trong phạm vi vài trăm trường, tất cả mọi lực lượng đều nằm trong khống chế của hắn.

Âm dương rối loạn, ngũ hành điên đảo, tất cả mọi lực lượng đều bị Sở Hưu nắm trong tay, không ngừng mài mòn thành huyết kiếm chém về phía mình, để lộ bóng dáng Vũ Văn Phục ẩn trong đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận