Côn Luân Ma Chủ

Chương 1480: Người hành tẩu Đông Vực Lục Tam Kim 2

Cho nên loại quận trưởng như Giải Anh Tông tuy có thực lực rất mạnh nhưng cũng phải đối xử với hắn khách khí hết mức, bằng không đối phương đưa một báo cáo nhỏ lên trên, hắn cũng khó mà chịu nổi.

Bây giờ người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các tới tìm y, e là vì những chuyện y đã làm ở Phương Lâm Quận bị tên Giải Anh Tông kia báo cáo lên trên.

“Đúng là đường lớn thông thiên, chẳng hay Lục huynh tới tìm ta có chuyện gì?”

Lục Tam Kim híp đôi mắt vốn không lớn của mình nói: “Không có việc gì, hiếu kỳ thôi.

Giải Anh Tông nói Phương Lâm Quận xuất hiện một vị truyền nhân của Cổ Tôn, ta thân là người hành tẩu Đông Vực, đương nhiên không thể coi như không thấy, phải tới tiếp đón chứ.

Xin hỏi sư thừa của Sở huynh ra sao, không khéo còn có giao tình với tổ tiên Hoàng Thiên Các chúng ta thì sao.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Lúc đó ta đã nói với Giải Anh Tông rồi, trước khi đánh bại đối thủ thì ta không tiện để lộ sư thừa trong chi phái mình.”

Lục Tam Kim thản nhiên cười nói: “Là không tiện để lộ hay là không thể để lộ?

Từ khi Mạnh Tinh Hà trợ giúp Hàn Giang Thành lên làm tông môn đỉnh phong tại Đại La Thiên, truyền nhân của Cổ Tôn trong dĩ vãng vốn luôn khiêm nhượng nay lại nổi danh khắp nơi.

Tuy đây là một giai thoại nhưng cũng kéo theo không ít kẻ lừa đảo giả danh lừa bị, giả mạo truyền nhân của Cổ Tôn, lòng mang ý xấu.”

Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ý ngươi, ta là giả mạo?”

Lục Tam Kim bước lên trước một bước nói: “Nếu Sở huynh không phải giả mạo thì nói ra sư thừa đi!”

Sở Hưu đã nắm chặt Phá Trận Tử trong tay, lạnh nhạt nói: “Ngươi bảo ta nói là ta phải nói? Ngươi nghi ta là giả vậy tìm chứng cứ chứng minh ta là giả đi. Chẳng lẽ ngươi nói ta là Tà Thần chuyển thế, ta còn phải lấy ra chứng cứ chứng minh ta không phải?”

“Che che giấu giấu, nào phải hành động của người quân tử!”

Trong đôi mắt không lớn của Lục Tam Kim không ngờ lại lóe lên từng ánh kim, xung quanh cũng dâng lên một luồng vận luật.

Trong mắt Sở Hưu cũng lóe lên một luồng sát ý.

Vốn dĩ y cho rằng mình ép lui Giải Anh Tông, mọi chuyện đã được giải quyết.

Không ngờ tên Giải Anh Tông này vẻ ngoài thì bá đạo nhưng trên thực tế lại là người cẩn thận tới cực hạn, sợ Sở Hưu có vấn đề gì nên trực tiếp đẩy y sang bên phía Hoàng Thiên Các.

Còn Hoàng Thiên Các vốn cũng không vì một chuyện nhỏ như vậy mà cố ý phái người tới Phương Lâm Quận.

Nhưng vừa hay người hành tẩu Lục Tam Kim này đang ở xung quanh Phương Lâm Quận, cho nên Hoàng Thiên Các bèn phái hắn tới. Khổ nỗi tuy Lục Tam Kim nhìn có vẻ không đứng đắn nhưng hắn lại là đệ tử tích cực nhất trong Hoàng Thiên Các.

Nếu thật sự không được, Sở Hưu đành phải hạ thủ giết người, sau đó trốn sang nơi khác.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa Đại La Thiên và hạ giới là quan niệm khu vực của các cường giả đại phái rất sâu sắc, sẽ không tùy tiện tới khu vực của các tông môn khác.

Ngay lúc hai bên giương cung bạt kiếm, một tiếng tụng kinh mang theo đạo uẩn đột nhiên truyền tới, âm thanh trong trẻo, khiến người ta có cảm giác tâm thần tĩnh lặng.

Sâu trong Đế La Sơn Mạch, một đại nhân trẻ tuổi cưỡi một con lừa toàn thân trắng như tuyết, nhàn nhã cầm một quyển đạo kinh ngồi đọc.

Thấy Lục Tam Kim và Sở Hưu đang giằng co phía trước, gương mặt hắn mỉm cười xán lạn: “Lục huynh của Hoàng Thiên Các? Thật tình cờ, không ngờ lại được gặp ngươi ở nơi này.

Còn vị huynh đài này có vẻ lạ lẫm, tiểu đạo Ngân Linh Tử của Linh Bảo Quan, hữu lễ.”

Đạo sĩ trẻ tuổi tên Ngân Linh này vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt của Sở Hưu và Lục Tam Kim.

Phong thái thể hiện hai chữ tự nhiên và tiêu dao tới mức cực hạn như vậy, Sở Hưu chỉ thấy ở người trước mặt.

Những võ giả Đạo môn ở hạ giới, bất luận là Lăng Vân Tử cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hay Lục Trường Lưu chưởng môn Chân Vũ Giáo, bọn họ đều bị hồng trần thế tục nhuốm bẩn, bản thân không có khí chất như vậy.

Lão thiên sư tuy nhìn nhận thoáng đạt, nhưng vẻ hồng trần trên người hắn càng đậm, đó là vì lão sống trong hồng trần cả đời, nên mới bị nhuộm thành khí chất thông thấu.

Về phần Trương Thừa Trinh, hắn là người cố chấp, đã nhận định mục tiêu là không buông bỏ, có lẽ cả đời này hắn cũng không tiêu dạo nổi.

Còn đạo sĩ trẻ tuổi trước mắt, cưỡi trên con lừa, tựa như toàn bộ thiên hạ chỉ có bộ đạo kinh trong tay hắn.

Lúc này Lục Tam Kim cũng thu liễm khí thế, sắc mặt yên bình chắp tay một cái: “Hóa ra là Ngân Linh Tử đạo huynh của Linh Bảo Quan.

Nghe nói Ngân Linh Tử đạo huynh chu du thiên hạ, đợi ta xử lý xong chuyện trước mắt chắc chắn sẽ mời đạo huynh tới Hoàng Thiên Các ta làm khách.”

Tuy Lục Tam Kim vẻ ngoài thiếu đứng đắn nhưng thực tế hắn là người cực kỳ kiêu ngạo.

Chưa tới ba mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, trở thành người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, đấu đá âm mưu với thổ hoàng đế một phương như Giải Anh Tông, bất luận năng lực hay thực lực đều cực kỳ bất phàm. Trong khắp Đại La Thiên không có mấy võ giả cùng cấp khiến hắn kính nể, Ngân Linh Tử trước mắt chính là người đầu tiên.

Đối phương trời sinh đã có đạo uẩn, một trái đạo tâm không sợ bất cứ tâm ma nào xâm nhập, thiên tư bậc này thậm chí khiến cho hai vị Đạo Tôn đương đại của Tam Thanh Điện đích thân tới nhận đồ đệ, hơn nữa còn hứa hẹn, chỉ cần hắn đáp ứng, vị trí Đạo Tôn đời sau chính là hắn, toàn bộ Tam Thanh Điện sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng Ngân Linh Tử.

Nhưng điều kiện phong phú như vậy vẫn bị Ngân Linh Tử cự tuyệt, còn nguyên nhân cự tuyệt cũng rất buồn cười, vì cơm chay của Linh Bảo Quan ăn rất ngon, hắn không nỡ đi.

Nếu là người khác nói câu này chắc chắn sẽ bị cho là cố ý trêu chọc Đạo Tôn, nhưng Ngân Linh Tử nói ra lại là thật tâm thật ý.

Cuối cùng Đạo Tôn của Tam Thanh Điện đành thở dài rời khỏi, khiến cả Đại La Thiên kinh hãi không thôi.

Chính vì điều này, Lục Tam Kim cực kỳ bội phục Ngân Linh Tử.

Tuy Linh Bảo Quan cũng là đại phái Đạo môn, hơn nữa đệ tử trong môn phái đều có chiến lực kinh người, thậm chí từng xuất hiện nhân vật cấp bậc võ Tiên. Nhưng Linh Bảo Quan vẫn còn kém đại phái đỉnh phong một khoảng, chỉ có thể coi là nửa đỉnh phong, ít nhất bọn họ không cách nào so với Tam Thanh Điện chí tôn trong Đạo môn.

Nếu đổi lại là Lục Tam Kim nhận được lời hứa hẹn như vậy, hắn cũng không dám cam đoan liệu mình có còn trung thành với Hoàng Thiên Các không.

Còn lúc này Sở Hưu lại nhìn Ngân Linh Tử, trong đầu không ngừng hiện lên từng đoạt ký ức, y rất quen thuộc với ba chữ Linh Bảo Quan này!

Một lát sau Sở Hưu mỉm cười xán lạn: “Hóa ra là Ngân Linh Tử đạo huynh, tại hạ Sở Hưu, không ngờ lần này rời núi lại có thể gặp được cố nhân Linh Bảo Quan.

Gia sư từng nói, sư tổ chi phái của chúng ta từng rất thân cận với Linh Bảo Quan, thậm chí trước đại kiếp nạn thượng cổ từng ở Linh Bảo Quan khá lâu. Nhưng sau này đi vào Đại La Thiên, sư tổ chi phái của ta say mê võ đạo nên sau khi truyền thụ tất cả truyền thừa là bắt đầu bế quan, không nghĩ tới lần bế quan này là cả đời, không còn cơ hội gặp lại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận