Côn Luân Ma Chủ

Chương 1883: Đại La Thiên và hạ giới

Nghe Sở Hưu nói vậy, bọn họ mới phản ứng lại, hóa ra chuyện này là bọn họ chui vào ngõ cụt.

Thật ra Đại La Thiên và hạ giới không được phân chia rõ rệt, chỉ cần mình có đủ thực lực, Đại La Thiên và hạ giới có gì khác nhau?

Sở Hưu trầm giọng nói: “Có điều, tuy nói như vậy nhưng Côn Luân Ma Giáo ta có cơ nghiệp cả ở Đại La Thiên và hạ giới, đến lúc đó khó tránh khỏi một chút mâu thuẫn, phải chuẩn bị kỹ càng mới được.

Đúng rồi, Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các đã đưa chìa khóa tới chưa? Chúng ta cũng theo người của Đại La Thiên xuống hạ giới.”

Sở Hưu nắm giữ tiếp điểm không gian giữa hai thế giới, vốn không cần chìa khóa.

Nhưng lần này tất cả võ giả Đại La Thiên đều phải đi qua trận pháp ở Đại La Thần Cung xuống hạ giới, Sở Hưu không muốn để lộ tiếp điểm không gian. Tuy thân phận của y bại lộ, chắc chắn sẽ có người đoán ra, nhưng Sở Hưu vẫn đi theo các tông môn Đại La Thiên cùng nhau hạ giới.

Chìa khóa thông thiên là mấu chốt xuyên qua không gian lưỡng giới.

Thật ra thứ này không có gì thần bí, chỉ là một khoáng thạch dị bảo do quy tắc không gian vặn vẹo hình thành, sau khi gia trì trận pháp sẽ trở thành chìa khóa thông thiên.

Trước đó người ở hạ giới tới Đại La Thiên, do đại kiếp nạn thượng cổ nên bọn họ quá vội vàng, thu thập được rất ít vật liệu, số chìa khóa Thông Thiên tạo ra lại càng ít, cho nên đa số mọi người bị lưu lại dưới hạ giới.

Còn sau khi tới Đại La Thiên, các tông môn rút kinh nghiệm xương máu, tích cóp không ít vật liệu chế tạo chìa khóa Thông Thiên. Đại La Thiên có sản vật phong phú, tuy loại khoáng thạch này không nhiều nhưng cũng chẳng ít.

Cho dù chìa khóa Thông Thiên tạm thời không có tác dụng gì, các đại phái vẫn cất giữ nó trong tông môn. Cho nên ở Đại La Thiên, bất luận là đại tông môn hay tiểu môn phái, thậm chí giới Cổ Tôn đều không thiếu thứ này.

Đương nhiên trong tay Sở Hưu không có thứ này, cho nên y tới đòi Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các.

Sau khi bố trí người bảo vệ Côn Luân Ma Giáo ở Đại La Thiên, Sở Hưu dẫn theo đám người Đường Nha và vài chục võ giả tinh nhuệ đi vào trong Đại La Thần Cung, đợi trận pháp tan vỡ.

Lúc này phía trước Đại La Thần Cung đã có không ít tông môn đang chờ đợi.

Khiến người ta chú ý nhất là Đạo môn ở Bắc Vực và Phật môn ở Tây Vực.

Thân hình Đạo Tôn được bao phủ trong đạo uẩn, khiến người ta không thấy được dung mạo.

Hình tượng của Thế Tôn lại vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu, không khác nào khổ hạnh tăng đi khất thực trong giang hồ.

Nếu không phải khí thế của hắn và đám người Tề Thiện thiền sư, Pháp Tịnh ở bên cạnh, Sở Hưu cũng không dám tin vị trước mắt lại là Thế Tôn thế hệ này của Thiên La Bảo Tự.

Khi Sở Hưu vừa xuất hiện, giáo chủ Phạm Giáo đột nhiên đưa mắt nhìn sang phía y.

Uy áp của cường giả cửu trọng thiên đã tới mức xoay chuyển bầu trời, hai mặt thiện ác, hai con mắt nhìn về phía Sở Hưu, tất cả đều mang theo ác ý lạnh lẽo.

Trước mặt Sở Hưu, lực lượng âm dương lưỡng cực dây dưa va chạm, đây là lực lượng bản nguyên của tạo hóa, lập tức triệt tiêu uy áp trong ánh mắt của đối phương.

Thần sắc giáo chủ Phạm Giáo lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng không đợi hắn hành động, Thế Tôn và Đạo Tôn đồng thời nhìn sang phía hắn, lập tức khiến giáo chủ Phạm Giáo thu hồi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Một lúc lâu sau giới Cổ Tôn lại có không ít người tới, trong đó người dẫn đầu là Mạnh Tinh Hà.

Nhưng Mạnh Tinh Hà lại như không nhìn thấy Sở Hưu, không ngờ lại coi y như không khí.

Đạo Tôn đã nói, trước khi đi xuống hạ giới, Đại La Thiên nhất định phải thật ổn định, cho dù lão man vương không ở đây, Sở Hưu đang trước mắt, Mạnh Tinh Hà cũng không động thủ.

Vì hắn biết một khi mình động thủ, chắc chắn Đạo Tôn sẽ ra tay ngăn cản, xưa nay hắn không bây giờ làm chuyện vô dụng.

Sở Hưu vuốt cằm, y đột nhiên phát hiện hình như mình đắc tội với hơi nhiều người.

Kết tử thù với hai vị chí cường giả cửu trọng thiên cùng lúc, đưa mắt nhìn khắp Đại La Thiên, chắc không tìm được người thứ hai.

Thời gian càng tới gần thì càng có nhiều tông môn tới nơi, còn có một số võ giả tán tu, hầu hết các thế lực có tư cách chế tạo chìa khóa Thông Thiên đều xuất hiện tại đây.

Nhưng ngay lúc này quy tắc trong Đại La Thần Cung bỗng vặn vẹo, một lão đạo sĩ dáng vẻ lôi thôi đi từ trong ra.

Thấy lão đạo sĩ kia xuất hiện, đạo uẩn quanh người Đạo Tôn mới tiêu tán, để lộ khuôn mặt thật của hắn.

Đó là một lão đạo sĩ mặc đạo bào hoa văn bạc, tuy tuổi tác đã cao nhưng tướng mạo đoan chính nho nhã, để ba chòm râu dài, đôi mắt ẩn chứa đạo uẩn, mọi hành động như hòa hợp với thiên địa tự nhiên. Có thể chỉ nhìn bề ngoài đã mang ý vị tiên phong đạo cốt, ít nhất cũng khá hơn lão đạo sĩ lôi thôi kia nhiều.

Nhưng Sở Hưu vừa thấy lão đạo sĩ này, ánh mắt lập tức co rụt lại, lão đạo sĩ này chính là Ninh Huyền Cơ.

Nhưng Sở Hưu còn nhớ, lần trước Ninh Huyền Cơ đã nói hắn sẽ ở lại Đại La Thần Cung cảm ngộ lực lượng ban sơ của quy tắc, cho nên không trở lại hạ giới, sao bây giờ hắn lại xuất hiện?

Lúc này Đạo Tôn lại khom người chắp tay với Ninh Huyền Cơ: “Tiền bối, ngài đã tới.”

Mấy chữ này khiến mọi người ở đây đều kinh hãi.

Ở đây chỉ có Thế Tôn, giáo chủ Phạm Giáo là biết tới sự tồn tại của Ninh Huyền Cơ và thân phận của hắn.

Theo bọn họ thấy, Đạo Tôn đã là thiên hạ đệ nhất trong Đại La Thiên, kết quả hắn lại gọi lão đạo sĩ lôi thôi kia là tiền bối, thái độ còn tôn kính như vậy. Rốt cuộc lão đạo sĩ này là thần thánh phương nào?

Chỉ trong chớp mắt, mọi người bỗng có một cảm giác.

Có vẻ như nước của Đại La Thiên cực kỳ sâu, bọn họ vốn tưởng mình hiểu rất rõ về Đại La Thiên, nhưng thực ra tư cách còn thiếu nhiều.

Ninh Huyền Cơ tùy ý xua tay nói: “Sao lại gọi ta đến đây? Đạo gia ta là về nhà, chẳng lẽ các ngươi quên ta từ đâu tới à?”

Đạo Tôn cười khẽ nói: “Đương nhiên không quên, xin tiền bối cứ yên tâm, chúng ta cũng đến từ tổ địa, lần này ngài về nhà, chúng ta cũng là về nhà, chứ không phải như Đại La Thiên vạn năm trước.

Hai bên huyết mạch tương liên, công pháp tương đồng, nếu đã là về nhà, đương nhiên sẽ không gây ra nhiều giết chóc.”

Ninh Huyền Cơ như cười như không nhìn Đạo Tôn: “Huyền Thiên đạo nhân, nếu ta nhớ không nhầm, đạo hiệu của ngươi là Huyền Thiên đúng không? Ngươi khá hơn sư phụ ngươi nhiều, đó là một kẻ lắm mưu mô, tu đạo thì ngu ngốc, ngươi khá hơn hắn nhiều.

Không cần nói nhiều lời vô dụng như vậy, các ngươi xuống hạ giới là tìm thứ các ngươi muốn, ta cũng có thứ muốn tìm, một đông một nam, không có xung đột.

Chỉ cần các ngươi không hành động quá đáng, đạo gia ta cũng lười xen vào chuyện của người khác.”

Đạo Tôn gật nhẹ đầu một cái: “Tiền bối nói đùa rồi, gia sư có đường của gia sư, ta cũng có đường của ta, đường nào cũng dẫn tới trời, không chia mạnh yếu.

Tiếp đó ta sẽ thiết lập quy củ với bọn họ, người đồng tộc không phải đám man tộc kia, không ai dám tùy ý giết chóc đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận