Côn Luân Ma Chủ

Chương 1975: Thương Long 2

Mây theo rồng, gió theo hổ.

Giữa không thể trung, mây đen vô tận bao phủ lấy Thương Long, giọt mưa màu đen ẩn chứa lực lượng thuần âm tới cực hạn, mỗi giọt nặng tựa ngàn cân, toàn bộ lơ lửng trên tầng mây.

Theo tiếng gầm của Thương Long kia, long uy cái thế, luồng lực lượng cường đại kia không chỉ bao phủ lấy Sở Hưu mà còn bao phủ toàn bộ chiến trường bên dưới.

Phải biết bây giờ Huyền Thiên Cảnh vẫn đang chém giết với võ lâm hạ giới.

Đòn này của Thương Long đánh xuống là hoàn toàn không phân biệt địch ta, đến lúc đó tất cả mọi người đều phải chết.

Từ điểm này có thể thấy, Tất Du Trần thật sự bất chấp tất cả, chỉ muốn đồng quy vu tận với Sở Hưu.

Tất Du Trần đứng phía sau, hắn muốn thấy vẻ sợ hãi và hối hận trong mắt Sở Hưu.

Trước đó mình đã nhận thua, nhưng Sở Hưu vẫn bức ép, quyết không buông tha, ép mình tới nước này.

Cho nên bây giờ hắn muốn xem xem, rốt cuộc Sở Hưu có hối hận không, có hối hận vì làm quá quyết liệt như vậy không?

Nhưng Tất Du Trần phải thất vọng, trong mắt Sở Hưu không có hối hận, càng không có hoảng sợ, chỉ có sắc bén vô biên!

Phá Trận Tử được Sở Hưu cầm trong tay, lưỡi đao rời vỏ, toàn bộ bầu trời lập tức sáng lên, trăng tròn che mặt trời, xua tan mây mù.

Đao ý sắc bén hóa thành ánh trăng giữa trời, ngay cả mây mù mà Thương Long dùng thiên phú tạo thành cũng bị xua tan triệt để.

Mây tan thấy trăng sáng, trời xanh rọi bóng người.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh.

Tất Du Trần đã từng nghe tới đao này của Sở Hưu, biết đây là thần thông chí cường của y, loại rất mạnh.

Nhưng số lần Sở Hưu sử dụng Thanh Thiên Chiếu Ảnh vốn không có bao nhiêu, hơn nữa những người trải nghiệm đao này ngoài Nguyên Thần trong Nguyên Thần Cung thì tất cả đều đã chết, cho nên không ai biết rốt cuộc đao này có cảm giác ra sao, Tất Du Trần cũng không biết.

Nếu hắn biết, có lẽ hắn đã không tự tin như vậy.

Theo Phá Trận Tử của Sở Hưu chém ra, giữa không thể rung vầng trăng sắc bén kia được dẫn dắt, dưới ánh trăng sắc bén lập tức đâm vào thân thể Thương Long.

Đao mang sắc bén chém tới, THương Long lập tức ngửa đầu lên trời gầm thét đau đớn.

Cho dù nó là hung thú man hoang từ thời thượng cổ, nhưng dưới lực lượng sắc bén cường đại này, chỉ cần là thân thể thì tuyệt đối không thoát khỏi nhát chém của Thanh Thiên Chiếu Ảnh.

Lân giáp vừa ngưng tụ bắt đầu nổ tung dưới lực lượng cường đại này.

Không có máu rồng, chỉ có lân giáp nổ tung.

Từng tầng lân giáp bong tróc, thậm chí còn khiến nguyên thần của Thương Long cũng suy yếu.

Lân giáp được ngưng tụ lại lần nữa, vốn đã tiêu hao một phần nguyên thần của đối phương, không có long hồn chống đỡ, làm sao lân giáp mọc lại?

"Không! Không!"

Tất Du Trần hoảng sợ gào thét, âm thanh đầy tuyệt vọng và không thể tin nổi.

Có thế nào hắn cũng không thể tin, con át chủ bài cuối cùng của Huyền Thiên Cảnh, át chủ bài lưu lại để đối phó với Tam Thanh Điện, lại thất dễ dàng và thêm thảm như vậy dưới tay Sở Hưu,

Thanh Thiên Chiếu Ảnh còn chưa thi triển tới cực hạn, lân giáp của Thương Long đã bóc ra từng mảng, chỉ còn long hồn thoi thóp và long đan.

Tất Du Trần làm như vậy là tự tìm đường chết, cho dù hắn dùng long hồn của Thương Long để đối phó với Sở Hưu, thậm chí cộng thêm lực lượng của chính hắn, như vậy đúng là làm khó Sở Hưu.

Dù sao, khi đối phó với thân thể nguyên thần, Sở Hưu cũng không có thủ đoạn gì tốt.

Nhưng Tất Du Trần lại vẽ vời cho thêm chuyện, hay nên nói là hắn muốn hủy diệt cả Sở Hưu và Côn Luân Ma Giáo, cho nên dùng tinh huyết của bản thân phục hồi long đan và lân giáp của Thương Long, đổi lấy lực phá hoại càng cường đại. Như vậy lại thành khéo quá hóa vụng, vừa vặn bị Thanh Thiên Chiếu Ảnh của Sở Hưu khắc chế triệt để.

Cảm giác được chiêu Thanh Thiên Chiếu Ảnh của bản thân đã tới cực hạn.

Con mắt thứ ba trên trán Sở Hưu mở ra, lực lượng bản nguyên âm dương đồng thời bộc phát, nhưng không phải tấn công người khác mà là kiềm chế lực lượng của bản thân.

Có con mắt thứ ba, hôm nay Sở Hưu có thể tùy ý sử dụng lực lượng bản nguyên âm dương, nhưng nếu thi triển Thanh Thiên Chiếu Ảnh, y vẫn bị phản ngược như trước, kết cục cũng rất thê thảm.

Cho nên sau khi dùng Thanh Thiên Chiếu Ảnh được một nửa, hủy diệt triệt để lân giáp của Thương Long, Sở Hưu cưỡng ép thu hồi.

Đồng thời thân hình của y cũng hành động, lao tới phía trước long hồn Thương Long đang thoi thóp, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi lắc nhẹ, đã hấp thu long hồn vào trong, hơn nữa còn thu cả long đan vào người.

Tất Du Trần đúng là người tốt, Sở Hưu còn thấy không nỡ giết hắn.

Lần này y ra tay ngoài lý do Tất Du Trần gây chuyện trước ra, mục tiêu lớn nhất của Sở Hưu là nhúng tay vào khí vận của Tây Sở, như vậy trong tranh đoạt khí vận, y đã khống chế triệt để khí vận của ba nước.

Kết quả không ngờ đối phương còn tặng kèm cả long hồn và long đan.

Long hồn kia tuy đã suy yếu, nhưng sau khi luyện hóa vẫn có thể giúp lực lượng nguyên thần của y tăng cường.

Còn có long đan, thứ này đã tuyệt chủng, có thể nói là bảo vật vô giá, sau khi luyện hóa xong có lẽ không cần tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, y cũng có thể đạt tới lục trọng thiên đỉnh phong.

Đương nhiên nhìn theo góc độ khác thì đây cũng là lợi ích do khí vận mạng đến.

Nếu Sở Hưu không làm lớn chuyện, Huyền Thiên Cảnh đã chẳng bị ép tới bước đường cùng.

Nếu y không ép Huyền Thiên Cảnh tới bước đường cùng, có lẽ Tất Du Trần sẽ không sử dụng lá bài tẩy Thương Long.

Nhân quả tự có thiên định, khí vận kỳ diệu, mãi tới khi Sở Hưu nhúng tay vào, y mới cảm giác được loáng thoáng.

Sở Hưu quay sang nhìn Tất Du Trần.

Trước đó Tất Du Trần muốn thấy vẻ hối hận trong mắt Sở Hưu, kết quả bây giờ chỉ có ánh mắt hắn hối hận.

Hắn không cho rằng lúc trước mình nói xấu Sở Hưu trước mặt Tam Thanh Điện, gây chuyện nhắm vào Sở Hưu là sai.

Đối với các tông môn ở Đại La Thiên, đây là tình huống bình thường, đã là một thói quen.

Bọn họ đấu đá lẫn nhau, bất luận thắng thua, dù sao ai cũng kiếm được chút lợi ích, mọi người cũng ngầm thừa nhận quy tắc, khống chế tranh đấu trong một phạm vi nhất định.

Tất Du Trần chỉ hối hận vì mình không tìm hiểu kỹ hơn về Sở Hưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận