Côn Luân Ma Chủ

Chương 1493: Phá Trận trảm thiên tỏa hào quang

Nhưng lần này hắn đối mặt với một ‘truyền nhân của Cổ Tôn’ như Sở Hưu, cho nên hắn dùng nhiều sức hơn một chút.

Sở Hưu nheo mắt, Phá Trận Tử trong tay chém ra, chỉ trong chớp mắt, ánh sáng sắc bén đã lóe lên chói mắt.

Khoảnh khắc này thời gian như ngưng bặt lại, đao của Sở Hưu xuyên qua thời gian và không gian. Mọi người ở đây thậm chí còn chưa nháy mắt nhưng một khắc sau đao của Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt Hiên Viên Vô Song!

Dưới đao này, không gì không phá.

Sự sắc bén của đao đạo được đao chiêu của Sở Hưu phát huy tới cực hạn, dùng Phá Trận Tử làm trung tâm, thiên địa vạn vật như đều bị chia cắt thành hai nửa.

Cương khí cường đại bị xẻ đôi chỉnh tề, vầng mặt trời cũng bị chia cắt.

Ánh mắt Hiên Viên Vô Song đầy hoảng sợ và không thể tin nổi.

Có thế nào hắn cũng không ngờ thực lực của người đối diện lại mạnh tới như vậy, mạnh tới mức này!

Trong lúc gấp rút, hắn quát lên một tiếng chói tai, tay kết ấn quyết, cương khí màu bạc chuyển hóa thành phù văn, ngưng tụ thành một hư ảnh thần môn giữ không trung.

Lăng Tiêu Nam Thiên Môn!

Lực lượng của thần môn ngưng thực nặng nề, bên trên gánh bầu trời, bên dưới tiếp đất.

Nhưng Sở Hưu chém ra đao này có thể nói là đỉnh phong cực hạn trong đao đạo của y.

Một đao hoàn mỹ dung hợp cả Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết, đâu có dễ ngăn cản như vậy?

Một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ sân đấu đều chấn động, ánh sáng trận văn lóng lánh, ngăn cản lực lượng xung kích.

Sau khi cơn bão cương khí tan đi, mọi người mới phát hiện Sở Hưu vẫn đứng tại chỗ còn Hiên Viên Vô Song lại bị đao vừa rồi của Sở Hưu chém bay ra ngoài.

Thấy cảnh này, mọi người ở đây lập tức xôn xao, sắc mặt không thể tin nổi.

Tuy bọn họ đều bó tay đối với tính cách của Hiên Viên Vô Song, nhưng sự cường đại của Hiên Viên Vô Song đã nổi danh khắp Đông Vực, hay thậm chí là toàn bộ Đại La Thiên.

Kết quả lúc này chỉ vừa giao thủ, hắn lại bị Sở Hưu xuất một đao chém bay, rốt cuộc tên Sở Hưu này là quái vật gì?

Lục Tam Kim há hốc mồm, sau đó nhìn sang phía Hoàng Giác.

Lúc này sắc mặt Hoàng Giác cũng tái nhợt, thậm chí trong lòng còn thấy may mắn.

May mà lần trước hắn và Sở Hưu động thủ là dùng nắm đấm chứ không phải dùng đao, nếu không cho dù có Cửu Chuyển Thần Đan cũng không cứu nổi hắn.

Trên đỉnh cao nhất của khán đài Lăng Tiêu Tông, Tần Bách Nguyên nhíu mày nói: “Tiểu tử này có lai lịch ra sao mà thực lực cường đại như vậy?

Sao ta cứ thấy đao vừa rồi có cảm giác quen quen? Hình như ta đã đọc được trong ghi chép hay điển tịch nào đó.”

Lệnh Hồ Tiên Sơn vung tay, cho người đi tìm hiểu tài liệu cặn kẽ về Sở Hưu, còn hắn thì thản nhiên nói: “Truyền nhân của Cổ Tôn, cũng rất bình thường.

Đám người đó náu mình trong rừng sâu bao nhiêu năm, trả giá nhiều như vậy, thể nào chẳng có kẻ may mắn, bồi dưỡng được vài nhân kiệt đương thời, Mạnh Tinh Hà cũng là người như vậy.”

Trong lúc nói chuyện đã có người dâng tư liệu tỉ mỉ về Sở Hưu lên.

Sau khi xem xong, Lệnh Hồ Tiên Sơn lắc đầu nói: “Là truyền nhân của Cổ Tôn, từng được Linh Bảo Quan và Hoàng Thiên Các thừa nhận, xem ra lai lịch không nhỏ.

Nhưng bị người khác đánh bại rồi không rửa nhục là không được để lộ họ tên, cái gã quái đản này là ai?

Tuy đám Cổ Tôn kia ai cũng kỳ quái, nhưng không mấy ai quái đản tới mức này.”

Linh Bảo Quan và Hoàng Thiên Các đã thừa nhận nên Lệnh Hồ Tiên Sơn không nghi ngờ gì về thân phận của Sở Hưu.

Hoàng Thiên Các tạm không bàn, nhưng trong số rất nhiều thế lực ở Đại La Thiên, Linh Bảo Quan vẫn có tiếng tăm không tồi.

Ngân Linh Tử đã tự mình thừa nhận, sẽ không ai nghi ngờ Sở Hưu là giả.

Nhìn vào sân đấu, Tần Bách Nguyên cau mày nói: “Nhưng thực lực của tiểu tử này đúng là kinh khủng, trận chiến này thắng bại chưa rõ.”

Lệnh Hồ Tiên Sơn điềm nhiên nói: “Thua thì thua, không có gì lớn, thua nhất thời không sao, đừng thua cả đời là được.”

Tần Bách Nguyên thở dài nói: “Ta sợ Vô Song không nghĩ thoáng được, ngược lại tâm cảnh bị đả kích.”

Khóe miệng Lệnh Hồ Tiên Sơn giật một cái: “Tâm cảnh của hắn bị đả kích thì đã làm sao? Cho dù tính cách đại biến đi nữa, liệu còn tệ hơn hiện giờ được à?”

Tần Bách Nguyên ngạc nhiên, sau đó cười khổ một tiếng, cũng đúng.

Tính cách của Hiên Viên Vô Song đã ác liệt tới mức này rồi, cho dù có thay đổi cũng đâu thể tệ hơn được?

Lúc này trên sân đấu, Hiên Viên Vô Song bò dậy từ đống bụi mù, ánh mắt đầy tức giận và không thể tin nổi.

Hắn phẫn nộ vì mình chịu thiệt dưới tay Sở Hưu, lại không thể tin nổi vì thực lực của kẻ trước mặt lại mạnh đến vậy.

“Được! Được lắm! Được lắm!

Ngươi đã chọc giận ta rồi, vốn dĩ ta không định sử dụng toàn lực, tránh ngộ thương ngươi rồi lại bị trách phạt như tên ngu ngốc Lục Tam Kim kia.

Nhưng bây giờ, ngươi đã chọc giận ta...”

Hiên Viên Vô Song còn chưa dứt lời, thân hình Sở Hưu đã phát động, lại xuất đao chém xuống, lại là Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm và đao ý Phá Tự Quyết hợp nhất, luồng đao ý cường đại như muốn chém tan thế giới này lập tức khiến cho Hiên Viên Vô Song nuốt ngược những lời còn lại.

Cái miệng của tên này quá đáng ghét, Sở Hưu không muốn nghe hắn lải nhải tiếp.

Hiên Viên Vô Song thần sắc nghiêm nghị, hai tay vung lên, thiên địa nguyên khí cường đại bị hắn khống chế triệt để. Hai bên phải trái, thiên địa nguyên khí như cự long bị hắn nắm vào hai tay, giao thoa với nhau, phá ra từng tiếng long ngâm lao về phía Sở Hưu cắn xé.

Đao ý Phá Tự Quyết cắt đứt hết thảy, nhưng hai con cự long bằng nguyên khí này lại giao hòa với nhau, lực lượng xoắn ốc không ngừng tiêu hao lực lượng từ đao này của Sở Hưu.

Lúc này Hiên Viên Vô Song lại lấy binh khí của mình ra khỏi hộp báu không gian.

Đó là một thanh Phương Thiên Họa Kích hoa lệ tới cực điểm, trên kích là một con kim long lượn vòng, lưỡi đao hình trăng khuyết lấp lánh ánh sáng sắc bén.

Thanh Lăng Tiêu Trấn Long Kích này là Lăng Tiêu Tông chế tạo cho Hiên Viên Vô Song sau khi hắn trở thành người đứng đầu thế hệ trẻ của Lăng Tiêu Tông. Để chế tạo nó, Lăng Tiêu Tông đã phải bỏ ra vô số tài liệu quý giá, mời một vị Cổ Tôn am hiểu rèn đúc binh khí chế tạo riêng cho Hiên Viên Vô Song, có thể nói là thần binh cực phẩm.

Trong Lăng Tiêu Tông, không mấy võ giả được đãi ngộ như vậy.

Tay cầm Tăng Tiêu Trấn Long Kích, quanh người Hiên Viên Vô Song là cương khí màu bạc mờ ảo, thân thể như ma thần thượng cổ, ánh sáng vàng bạc đan xen, một kích đánh xuống đối chọi trực tiếp với Phá Trận Tử, lập tức bộc phát ra một chấn động lực lượng càng cường đại. Thậm chí mặt đất có thể chống chọi trước uy áp của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không chịu nổi luồng lực lượng này, bắt đầu tan vỡ.

Lực lượng cơ thể và lực lượng cương khí của Sở Hưu đều đã đạt tới cực hạn trong cùng cảnh giới.

Còn Hiên Viên Vô Song tuy lực lượng cơ thể hơi kém hơn Sở Hưu, nhưng hắn là thể chất vô mạch trời sinh, lực lượng cương khí đã truyền vào xương cốt máu thịt của hắn, lực lượng cương khí hùng hồn tới cực hạn, thậm chí vượt xa Sở Hưu. Khoảnh khắc này không ngờ hai người lại vào thế giằng co.

Hiên Viên Vô Song lạnh lùng nói: “Ta đã nói mà, ép ta dùng toàn lực là ngươi...”

Hắn còn chưa dứt lời, một luồng lực lượng cực âm lạnh lẽo tới cực điểm đã ầm ầm bộc phát, bao phủ lấy Hiên Viên Vô Song vào trong.

Một khắc sau, ngọn lửa diệt thế bùng cháy kịch liệt, trùm lấy Hiên Viên Vô Song.

Sở Hưu tay phải cầm đao, tay trái xuất chưởng đánh ra, ma khí hùng hồn tới cực điểm hội tụ, hóa thành đại thủ ấn lớn tới hơn mười trượng, trực tiếp đánh bay Hiên Viên Vô Song ra ngoài.

Thiên Ma Chưởng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận