Côn Luân Ma Chủ

Chương 844: Khống chế Cự Linh Bang 2



Mặc dù Cự Linh Bang thân là một trong Nhân Hòa Lục Bang, nhưng thực tế ngoại trừ nhiều người ra, có vẻ Cự Linh Bang không có ưu thế gì lớn, danh tiếng cũng ít.

Hơn nữa lần này Sở Hưu không hủy diệt Cự Linh Bang, y chỉ giết một mình Phương Đại Thông mà thôi. Cự Linh Bang vẫn nằm trong tay Thẩm Phi Ưng, mặc dù trên thực tế Cự Linh Bang đã trở thành chó săn dưới trướng Sở Hưu.

Chuyện này vừa lan truyền lập tức khiến toàn bộ giang hồ Bắc Yên thần hồn nát thần tính. Cuối cùng Sở Hưu cũng xuất thủ rồi!

Chỉ có điều đối với chuyện này, võ lâm Chính đạo Bắc Yên cũng đắn đo không ngừng.

Sở Hưu không gióng trống khua chiêng công phá Cự Linh Bang, chuyện này tính kỹ ra là tranh đấu trong nội bộ Cự Linh Bang. Cho dù bọn họ muốn nhúng tay cũng không có lý do.

Đương nhiên lý do quan trọng nhất là hiện tại võ lâm Bắc Yên không tìm được ai làm thủ lĩnh, Sở Hưu lại chưa chạm tới ranh giới cuối cùng của bọn họ. Bọn họ không muốn vì chuyện này mà gióng trống khua chiêng tổ chức liên minh trừ ma lần nữa, đối phó với Sở Hưu.

Đương nhiên với tình huống hiện tại của võ lâm Bắc Yên, bọn họ cũng chẳng thể tạo thành liên minh quá lớn. Ngay cả Đại Quang Minh Tự cũng không đặt ánh mắt tại võ lâm Bắc Yên.

Không thể không nói, Dạ Thiều Nam quả thật đã giúp Sở Hưu, hay nói đúng hơn là giúp nhánh Ẩn Ma, chia sẻ bớt khá nhiều sự chú ý cùng áp lực

Đối với tông môn như Đại Quang Minh Tự, Bái Nguyệt Giáo cùng Dạ Thiều Nam mới là đại địch. Sở Hưu hiện tịa ư, cùng lắm là mối họa nhỏ.

Mặc dù trong mắt một số người có tri thức, tiềm lực tương lai Sở Hưu không thể ước lượng, cứ bỏ mặc y lớn lối như thế chắc chắn nhánh Ẩn Ma trong tương lai sẽ phát triển thành đại địch của Chính đạo. Nhưng người như vậy vẫn luôn là số ít, toàn bộ võ lâm Chính đạo vẫn đặt ánh mắt về phía Bái Nguyệt Giáo.

Tuy nhiên, mặc dù nói vậy vẫn có không ít tông môn thế gia sau khi biến chuyện Cự Linh Bang đều vô cùng cảnh giác, thăm dò cẩn thận đám tâm phúc, thậm chí huynh đệ bên cạnh mình.

Dù sao không ai muốn bị đâm hai đao ngay trong thời khắc mấu chốt.

Trong tổng đường Cự Linh Bang, Sở Hưu đang nhàn nhã tra xét động tĩnh gần đây trên giang hồ.

Không ngoài dự liệu của y, đại đa số tông môn Bắc Yên đều không đứng ra quản chuyện Cự Linh Bang.

Các nhà tự quét tuyết trước cửa, ngay cả Đại Quang Minh Tự vốn thích xen vào việc của người khác nhất cũng không ra mặt, các thế lực khác cũng lười xuất thủ.

Đúng lúc này, Thẩm Phi Ưng cùng Triệu Thừa Binh và Đường Nha gõ cửa tiến vào, gương mặt Thẩm Phi Ưng còn mang theo chút sợ hãi.

Thấy vẻ mặt đó của hắn, Sở Hưu cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Phi Ưng vẻ mặt hối hận nói: “Đại nhân, con trai độc nhất của Phương Đại Thông được một trưởng lão của Cự Linh Bang dẫn đi, thuộc hạ chủ quan không tra xét, không kịp ngăn cản.”

Sở Hưu đưa mắt dò hỏi sang phía Triệu Thừa Binh cùng Đường Nha. Đường Nha nhún vai nói: “Chuyện này không thể trách Thẩm bang chủ, lão già kia diễn quá tốt, thậm chí ngay ta cũng bị lừa.

Lúc Thẩm bang chủ tiếp quản Cự Linh Bang, lão già kia là người đầu tiên đứng ra gia nhập dưới trướng, bộ dáng nịnh bợ đó ngay ta cũng ngứa mắt.

Thẩm bang chủ định lục soát nhà Phương Đại Thông, hắn cũng là người đầu tiên đứng ra, chủ động xin đi, bộ dáng như có thù đoạt vợ với Phương Đại Thông.

Thế nhưng ai mà ngờ tên kia lại lừa tất cả mọi người, trực tiếp ôm theo tài sản tích lũy của Phương Đại Thông, cùng con trai độc nhất của hắn bỏ trốn. Đến lúc chúng ta nghi ngờ sao chưa thấy hắn về đã là mấy canh giờ sau, chắc tên kia đã sớm chạy khỏi Tề Thủy Quận.”

Triệu Thừa Binh trầm giọng nói: “Chuyện này là sơ sót của chúng ta, xin đại nhân hạ lệnh toàn lực truy bắt hai kẻ này, tránh cho những tông môn khác đoạt được bọn họ, mượn cớ xen vào.”

Đối mặt với chuyện con trai Phương Đại Thông bỏ trốn, biểu hiện của Thẩm Phi Ưng rất hốt hoảng, Đường Nha lại chẳng quan tâm, chỉ có Triệu Thừa Binh tương đối coi trọng chuyện này.

Hắn xuất thân nhánh Ẩn Ma chính thống, làm việc tương đối nghiêm ngặt trầm ổn.

Con trai Phương Đại Thông chỉ là một người trẻ tuổi bình thường, thực lực cũng không mạnh mẽ gì, trốn thì tốn thôi. Vấn đề là thân phận của hắn rất mẫn cảm.

Trước mắt không có ai trong giang hồ Bắc Yên nhúng tay vào chuyện Cự Linh Bang, có điều vạn nhất con trai duy nhất của Phương Đại Thông rơi vào tay một số kẻ có ý đồ khác, khó tránh khỏi bọn chúng sẽ lợi dụng chuyện này bố trí âm mưu gì.

Sở Hưu chỉ tùy ý gật nhẹ đầu, nói thật, y chẳng để chuyện một tên tiểu tốt chạy mất ở trong lòng.

Nhổ cỏ tận gốc cũng phải xem thực lực đối phương, con trai độc nhất của Phương Đại Thông không có tiếng tăm gì trên giang hồ, chỉ là hạng vô danh mà thôi, giết với không giết thật ra chẳng khác biệt gì.

Lúc trước Sở Hưu hạ thủ giết Thẩm Bạch là vì Thẩm Bạch có thực lực, có thiên phú, có vận may. Một khi cho hắn thời gian, sau này sẽ mang tới rất nhiều phiền phức cho bọn họ.

Còn con trai duy nhất của Phương Đại Thông ư, nói một lời hơi cuồng vọng, cho dù Sở Hưu có cho hắn thời gian, hắn cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn mình, ngay cơ hội làm châu chấu đá xe cũng chẳng có.

Ngay lúc Sở Hưu tùy ý phất tay, để bọn họ tự giải quyết, y lại đột nhiên nghĩ tới một điểm, hỏi: “Nhân duyên của Phương Đại Thông tại Bắc Yên ra sao?”

Thẩm Phi Ưng chần chừ một chút rồi nói: “Quan hệ của hắn cũng khá, Phương Đại Thông biết thực lực mình không tốt nhưng vẫn muốn phát triển Cự Linh Bang, cho nên hắn vận dụng tiền tài của Cự Linh Bang kết giao với các thế lực võ lâm tại Bắc Yên, có điều không có ai thật sự là đại phái đứng đầu.

Dù sao đại đa số những đại phái đỉnh phong đều chướng mắt với các thế lực võ lâm xuất thân dân dã như Cự Linh Bang ta, hơn nữa bọn họ cũng không quan tâm tới khoản tiền tài đó. Cho nên những thế lực giao hảo cùng Phương Đại Thông đại đa số đều là nhị lưu hay tam lưu, thực lực không bằng Cự Linh Bang ta.”

Hai mắt Sở Hưu bừng sáng: “Như vậy vừa hay, có thể đuổi bắt con trai độc nhất của Phương Đại Thông, nhưng phải nhớ đừng ép hắn vào chỗ chết.”

Thẩm Phi Ưng cùng Triệu Thừa Binh còn chưa kịp phản ứng lại, Đường Nha đột nhiên hỏi: “Đại nhân định dẫn rắn rời hang à?”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên sắc thái lạnh nói: “Cũng gần thế. Giờ chúng ta đang đại diện cho triều đình, như vậy phải làm việc theo quy củ của triều đình, chí ít muốn xuất thủ cũng phải có lý do, không phải sao?

Bất cứ thế lực nào thu nhận con trai duy nhất của Phương Đại Thông, vậy tức là không để Trấn Võ Đường chúng ta vào mắt, là khiêu khích uy nghiêm của Trấn Võ Đường chúng ta. Chúng ta xuất thủ, có gì sai?”

Thẩm Phi Ưng nghe hai người nói vậy, trong lòng không khỏi dâng lên ý lạnh.

Đám người Sở Hưu hành xử quả thật độc ác âm hiểm, thế là gì đây? Chấp pháp theo kiểu câu cá?

Triệu Thừa Binh ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Vậy những thế lực không lựa chọn thu nhận Phương Đại Thông thì sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận