Côn Luân Ma Chủ

Chương 1387: Mắc câu 2

Đây là lần đầu tiên hắn xuống núi, kết quả gặp Đỗ Trọng Phương, chịu thiệt đôi chút.

Cho nên hắn mượn danh tiếng đệ tử trực hệ của Thuần Dương Đạo Môn, triệu tập không ít người đi gây sự với Đỗ Trọng Phương.

Nhưng đối phương lại cực kỳ gian xảo, bọn họ đuổi theo đối phương nhiều ngày nhưng vẫn loanh quanh ở vùng núi hoang, không tìm được hắn.

Một đệ tử Chân Vũ Giáo trẻ tuổi sau lưng Trương Phù Liễu nói: “Trương đạo huynh, tên kia chạy nhanh thật, mấy ngày rồi mà chúng ta vẫn không đuổi kịp, không thì đã xong rồi.”

Trương Phù Liễu hừ lạnh nói: “Hắn có nhanh hơn nữa cũng chỉ có một mình, chúng ta liên thủ có thể mài chết hắn!

Để cho lại gian tặc Ma đạo này đứng song song với chúng ta trên Long Hổ Bảng đúng là sỉ nhục, không giết chết hắn thì làm sao xứng với lời dạy bảo của sư môn chúng ta?”

Đương nhiên Trương Phù Liễu còn có lời ở trong lòng, không giết Đỗ Trọng Phương thì làm sao mình lên mười hạng đầu trong Long Hổ Bảng được?

Đúng lúc này, Trương Phù Liễu đột nhiên cảm giác được điều gì, hắn chợt ngẩng đầu lên nói: “Trong khu rừng hoang này có một luồng ma khí nhàn nhạt, chẳng lẽ đây là hang ổ của tên Đỗ Trọng Phương kia?”

Thuần Dương Đạo Môn thu nhận những đệ tử hết sức mẫn cảm với lực lượng Thuần Dương, đương nhiên Trương Phù Liễu cũng vậy. Hắn mẫn cảm với lực lượng Thuần Dương, cũng càng mẫn cảm với ma khí.

Đám người đi dọc theo hướng ma khí, tới trước một hang động.

Mọi người nhìn nhau, Trương Phù Liễu chém một luồng kiếm khí Thuần Dương thăm dò, nhưng vừa tới trước cửa hang động thì ánh sáng trận đạo đã lóe lên, ma khí bộc phát tới hơn mười dặm. Uy áp cường đại đó lập tức khiến dọa cho đám người Trương Phù Liễu ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

Rốt cuộc bọn họ tìm được nơi nào thế này?

Lúc này Đỗ Trọng Phương đang ở bên ngoài khu rừng hoang. Hắn cũng đang do dự, có phải dẫn bọn họ tới nơi này là hắn đi được rồi không?

Một khắc sau, hắn chứng kiến cảnh tượng ma khí bộc phát tới chín tầng trời, chuyện này khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

Sắc mặt Đỗ Trọng Phương đổi tới vài lần, cuối cùng hắn trực tiếp quay người bỏ đi.

Lòng hiếu kỳ của hắn rất lớn, nhưng nhìn uy thế này có hiếu kỳ đến mấy cũng bị dọa cho phát sợ, đây không phải chuyện hắn có thể tham dự vào.

Uy thế khổng lồ như vậy đủ khiến phân nửa Đông Tề chú ý tới.

Với thực lực của đám người Trương Phù Liễu, đương nhiên không thể mở hang động này, cho nên bọn họ trực tiếp trở về báo cáo cho tông môn.

Nhưng trong thời gian này đã có không ít tin tức lan truyền, nói là Đông Tề có truyền thừa Ma đạo cường đại xuất thế. Có người nói là truyền thừa của kiêu hùng Ma đạo thượng cổ, cũng có người nói là truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo, dù sao cũng có rất nhiều lời đồn đại, khiến vô số võ giả tới nơi.

Cũng có người ra tay thăm dò, kết quả lại bị trận pháp kia trực tiếp giết chết. Ít nhất dưới cảnh giới Chân Đan không có tư cách chạm vào trận pháp kia.

Bảy ngày sau, Thuần Dương Đạo Môn, Chân Vũ Giáo, Hạ Hầu thị, Thương Thủy Doanh thị, thậm chí cả cường giả Đông Tề cũng chạy tới thăm dò động tĩnh bên trọng.

Những võ giả tán tu và đệ tử của các tiểu môn phái khác tới thám thính đều tránh sang một bên, đám người Lăng Vân Tử thì đứng trước hang động nghiên cứu trận pháp.

Vốn dĩ lần này Lăng Vân Tử không định tới đây, nhưng sau khi nghe Trương Phù Liễu miêu tả trận pháp ngoài hang động, Thủ Chân Tử đột nhiên nói thứ này rất giống Côn Luân Ma Giáo năm xưa lưu lại.

Chuyện liên quan tới Côn Luân Ma Giáo hết sức mẫn cảm nên Lăng Vân Tử mới đích thân đến điều tra.

Lăng Vân Tử vốn không am hiểu trận pháp cho nên người tới thăm dò trận pháp không phải hắn là là Lục Trường Lưu của Chân Vũ Giáo.

Sau khi quan sát cả nửa ngày, Lục Trường Lưu thở dài một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh, thần sắc có vẻ do dự.

Lăng Vân Tử cau mày nói: “Lục chưởng giáo, có chỗ nào sai à?”

Lục Trường Lưu lắc đầu nói: “Trận pháp thì không có gì sai, mấu chốt là người bày trận.

Nếu điển tịch của Chân Vũ Giáo không có sai lầm, người bố trí trận pháp này chắc là một trong Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo năm xưa, Thiên Khốc Ma Tôn!”

Câu này vừa nói ra, xung quanh lập tức xôn xao, mọi người đều sửng sốt.

Tiếng tăm của Côn Luân Ma Giáo không phải chỉ dựa vào mình Độc Cô Duy Ngã, năm xưa Tứ Đại Ma Tôn cũng có uy danh hiển hách.

Lúc bình thường, truyền thừa của một vị đường chủ trong Côn Luân Ma Giáo xuất hiện đã đủ tạo ra sóng to gió lớn, kết quả lần này còn là truyền thừa cấp bậc Tứ Đại Ma Tôn xuất thế. Tin tức lần này đủ chấn động giang hồ.

“Lục chưởng giáo không nhìn sai đấy chứ?” Lăng Vân Tử vội vàng nói.

Lục Trường Lưu cười khổ nói: “Làm sao mà nhìn nhầm được.

Ngày trước trong Côn Luân Ma Giáo, Thiên Khốc Ma Tôn được coi là đệ nhất nhân về trận pháp trong giới Ma đạo.

Thực ra với tu vi trận đạo của Thiên Khốc Ma Tôn, cho dù tính khắp cả giang hồ, hắn cũng là hạng nhất.

Trận pháp mà hắn bố trí có đặc điểm rõ rệt, điển tịch của Chân Vũ Giáo có ghi chép lại, có thể nhận ra rất đơn giản.”

Lăng Vân Tử nhíu mày, hắn còn đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào với hang động trước mặt, nên trực tiếp phong tỏa rồi phá hủy hay đi vào thăm dò một phen.

Thật ra theo suy nghĩ của Lăng Vân Tử, những thứ liên quan tới Ma đạo càng ít xuất thế càng tốt, cho dù có bị phát hiện cũng nên phong tỏa ngay lập tức, để cho nó vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Đây mới là cách ổn thỏa nhất.

Nhưng bây giờ có biết bao người tới nơi, vị lão tổ của Thương Thủy Doanh thị vẫn luôn nhìn về phía hang động, dáng vẻ rất hứng thú.

Còn có Hách Liên Trường Phong của Bạch Hổ Đường cũng đến đây, hắn lại càng hứng thú với những thứ trong hang động.

Tuy Bạch Hổ Đường không phải người trong giới Ma đạo, nhưng hiển nhiên Hách Liên Trường Phong cũng không ngại chuyện tu luyện công pháp Ma đạo.

Đúng lúc này, một giọng nói bình thản chậm rãi vang lên: “Lăng Vân Tử đang lo lắng về truyền thừa của Ma Tôn phải không? Lấp kín không bằng khai thông, hôm nay ngươi có thể phong tỏa, tương lai sẽ có người phá giải phong tỏa của ngươi. Chẳng bằng xuống dưới điều tra một phen, chia đều những hung vật Ma đạo đó, mang về nhà rồi phong ấn sau.”

Lăng Vân Tử ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ Rama cũng đến, hơn nữa còn có không ít thế lực bên phía Tây Sở tới đây.

Lão thiên sư của Thiên Sư Phủ không đến, nhưng Huyền Long Tử và Trương Đạo Linh lại tới.

Tọa Vong Kiếm Lư và Phong Vân Kiếm Trủng đều phái người đến, Trần Thanh Đế đã lâu chưa ra khỏi Tây Sở cũng đích thân tới đây.

Đương nhiên những người khác đến là vì truyền thừa của Ma Tôn chứ Trần Thanh Đế chỉ vì ở lâu trong Tây Sở phát chán, ra ngoài tham gia trò vui.

Lăng Vân Tử nhìn Rama một chút rồi gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, chỉ cần không để những tà vật này hiện thế đã là công lớn cho giang hồ rồi.”

Thật ra các đại phái phong ấn không ít vật dụng của Ma đạo, có điển tịch, cũng có binh khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận