Côn Luân Ma Chủ

Chương 1921: Các ngươi đều phải chết!2

Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, y nói với Lữ Long Quang: “Tạm thời phong tỏa nơi này, không cho ai đi vào.”

Lữ Long Quang vừa định nói gì đó, Sở Hưu lại bước ra một bước, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trước mặt hắn.

Mượn lực lượng quy tắc ngự phong đạp không, Sở Hưu đi không ngừng nghỉ, chỉ mất không đến năm ngày đã từ Đại Lương Thành ở Đông Tề về tới Yên Kinh Thành.

Sau khi về Yên Kinh Thành, Sở Hưu tới thẳng hoàng cung tìm Hạng Lê.

Trong hoàng cung Bắc Yên, Sở Hưu không gặp trở ngại gì, đây là điều Hạng Lê đã căn dặn trước.

Thời gian gần đây Hạng Lê rất thoải mái, Sở Hưu ra tay thiết lập lại quy củ ở Bắc Yên, khiến các võ giả Đại La Thiên không dám tự ý gây chuyện.

Cho nên cung điện của y lại được xây dựng, y cũng không cần lo lắng đề phòng gì.

Đúng lúc không có việc gì, hắn đang ngồi trong cung chơi lật bài, nghĩ xem mình sẽ tới sủng hạnh vị phi tần nào.

Người hắn hâm mộ không phải vị phụ thân đã khai sáng cơ nghiệp Bắc Yên, lúc mạnh nhất thậm chí có địa vị ngang với Đông Tề, mà là Lữ Hạo Xương của Đông Tề.

Phụ thân hắn tính toán tới lui cả đời, lại phải xuống địa phủ báo cáo sớm, ngược lại Lữ Hạo Xương kia cả đời ăn uống chơi bời ngủ với nữ nhân mà vẫn sống tới gần trăm tuổi, đi đâu nói lý đây?

Hôn quân thì hôn quân, bạch nhật tuyên dâm thì bạch nhật tuyên dâm, làm hoàng đế quan trọng là phải vui.

Nhưng không đợi hắn chọn xong, Sở Hưu đã xuất hiện trong đại điện, làm dấy lên một cơn gió nhẹ, lập tức khiến Hạng Lê sợ tới mức run rẩy, không còn chút tâm tư nào.

“Sở... Sở giáo chủ, sao ngài...”

Không đợi hắn nói xong, Sở Hưu đã nói: “Dẫn ta tới vị trí long mạch của Bắc Yên các ngươi xem thử.”

Hạng Lê lập tức giật mình, khu vực long mạch liên quan tới tương lai của toàn bộ Bắc Yên, là cực kỳ quan trọng.

Cho nên Hạng Lê vội vàng nói: ”Sở giáo chủ, ngài muốn tới khu vực long mạch làm gì?”

Sở Hưu cau mày: “Sao nào, không được à?”

Hạng Lê vội vàng nói: “Đương nhiên là được, để ta dẫn ngài đi.”

Hạng Lê biết, hiện giờ toàn bộ Bắc Yên đều là Sở Hưu cho mình, không có Sở Hưu, Bắc Yên vẫn là Bắc Yên, nhưng uy nghiêm của triều đình Bắc Yên sẽ không còn lại chút nào.

Sở Hưu và Côn Luân Ma Giáo sau lưng y mới là vốn liếng để Hạng Lê an tâm đi làm hôn quân.

Cho nên chỉ cần Sở Hưu không định thay đổi hoàng tộc họ Hạng, tất cả đều dễ bàn.

Hạng Lê dẫn Sở Hưu tới phía sau núi, đi xuyên qua hoàng lăng tới nơi sâu nhất, chỉ vào cung điện dưới đất nói: “Sở giáo chủ, bên dưới cung điện này chính là long mạch.”

Long mạch của Bắc Yên không phải loại có thể trực tiếp hấp thu lực lượng như bên Đông Tề, cho nên không đặt cửa ở đây, chỉ bố trí một cung điện, để hoàng tộc tu luyện hay mượn khí tức long mạch luyện khí vân vân.

“Trong long mạch của Bắc Yên các ngươi có cái gì?”

Hạng Lê vội vàng lắc đầu nói: “Long mạch quan trọng như vậy, ai dám để đồ linh tinh trong đó? Như vậy sẽ ảnh hưởng tới phong thủy.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, xuất quyền đánh nát cung điện dưới lòng đất, trong ánh mắt trợn tròn của Hạng Lê, trực tiếp đi vào không gian long mạch.

Không gian long mạch của Bắc Yên rất giống Đông Tề, chẳng qua nhỏ hơn Đông Tề một chút.

Nhưng lúc này cảnh tượng trong đó lại giống hệt như bên Đông Tề.

Một võ giả mặc chiến giáp trắng bạc đứng trong long mạch, cốt kiếm ghim vào đuôi long mạch, dẫn lực lượng lan tràn ra vào một cánh cửa không gian.

Ngay khi chứng kiến long mạch Bắc Yên, Sở Hưu đã xác định, quả nhiên có người đang rút lực lượng long mạch của ba nước.

“Ngươi là ai? Cũng là võ giả năm trăm năm trước? Là Độc Cô Duy Ngã đã chế tạo ra các ngươi?”

Võ giả năm trăm năm có thể phục sinh, trừ Hoàng Tuyền Thiên trong truyền thuyết có oan hồn ở khắp nơi, Sở Hưu không tưởng tượng được còn thủ đoạn nào khác.

Nhưng lần này võ giả mặc chiến giáp màu bạc cũng hệt như bảo chủ Thiết Hoàng Bảo, cứ như không cách nào giao tiếp, vừa gặp mặt đã trực tiếp động thủ.

Trong tay hắn hiện lên một thanh trường thương màu bạc trắng, ầm ầm đập xuống, những nơi nó đi qua tất cả đều bị ngưng đọng, thậm chí lực lượng quy tắc cũng bị đông cứng.

Võ giả này thậm chí còn yếu hơn bảo chủ Thiết Hoàng Bảo một chút, chỉ có lực lượng Võ Tiên nhị trọng thiên.

Lần này Sở Hưu không nói nhảm, trực tiếp thi triển Pháp Thiên Tượng Địa xuất quyền đánh nát thanh trường thương của hắn.

Nhưng hai mắt võ giả này lại tỏa ra hai luồng sáng lạnh, bắn thẳng vào mắt Sở Hưu, không ngờ lại khiến nguyên thần của y cảm nhận được một chút uy hiếp.

Sở Hưu nhíu mày, y đã biết thân phận của đối phương.

Băng Phách Thần Mục, đối phương là thành chủ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành năm trăm năm.

Vòng tay Lục Đạo Luân Hồi huy động, một hào quang màu vàng trực tiếp phá tan Băng Phách Thần Quang.

Thấy Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu định bắt lấy mình, thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành năm trăm năm lại nở nụ cười quỷ quyệt, không nói tới một câu, thân thể trực tiếp hóa thành tro cốt tản mác giữa thiên địa.

Sở Hưu sửng sốt, vội vàng chuyển ánh mắt về phía thanh cốt kiếm, nhưng lúc này thanh cốt kiếm cũng tiêu tán như thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, cánh cửa hấp thu lực lượng long mạch cũng theo đó biến mất.

Sắc mặt Sở Hưu trở nên âm trầm, chậm, lại chậm mất rồi.

Những võ giả năm trăm năm trước bị ‘phục sinh’ như vậy không phải không có chút thần chí nào, ít nhất bọn họ có thể lựa chọn mình sẽ ‘chết’ lúc nào.

Nhưng không quan trọng, vẫn còn một nơi, là Tây Sở.

Bước ra khỏi khu vực long mạch, Hạng Lê ở phía ngoài đã sợ tới choáng váng, thậm chí còn không bằng Lữ Long Quang.

Dù sao từ khi Bắc Yên lập quốc tới giờ chưa có ai to gan tới mức mở khu vực long mạch này ra, rốt cuộc người này vào trong như thế nào?

Hạng Lê có quá nhiều nghi vấn, nhưng không đợi hắn mở miệng Sở Hưu đã nói: “Phái người phong tỏa nơi này, tạm thời không cho ai đi vào.”

Sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp bỏ đi, không cho Hạng Lê cơ hội đặt câu hỏi.

Trong hoàng cung Tây Sở, Mạnh Vân Thịnh đang thảo luận với lão thiên sư về chuyện đông đảo võ giả Đại La Thiên hạ giới.

Ba nước ở hạ giới, bên phía Đông Tề và Tây Vực có hai tông môn đỉnh cấp, lại có Tinh Hà Võ Viện, bây giờ lại có Côn Luân Ma Giáo nhúng tay vào, có thể nói trông thì hỗn loạn nhưng thực ra cực kỳ ổn định.

Bên phía Bắc Yên có Sở Hưu giết gà dọa khỉ, dùng thái độ cực kỳ cứng rắn thiết lập quy củ ở Bắc Yên, cho nên hiện giờ Bắc Yên cũng cực kỳ ổn định.

Chỉ có mình Tây Sở là không ít tán tu và tông môn Đại La Thiên tới tụ tập, đã gây ra khá nhiều chuyện.

Mạnh Vân Thịnh nhíu mày nói: “Lão thiên sư, nghe nói ngài từng quen biết với người chấp chưởng Tam Thanh Điện của Đạo môn. Rốt cuộc bên Tam Thanh Điện có ý gì?”

Thiên Sư Phủ là quốc giáo của Tây Sở, đương nhiên Bái Nguyệt Giáo cũng vậy, cho nên Mạnh Vân Thịnh rất tin tưởng lão thiên sư, cũng như Hạng Lê tin tưởng Sở Hưu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận