Côn Luân Ma Chủ

Chương 1654: Giao dịch của Thiên Ma Cung 2

Viên Không Thành lắc đầu nói: “Các ngươi ấy, làm việc quá cực đoan, như vậy không tốt.

Phật môn hùng bá Tây Vực, Đạo môn xưng tôn Bắc Vực, vì sao Ma đạo ta lại không thể lên làm đệ nhất ở Bắc Vực?

Không chỉ vì Thiên Ma Cung ta và Cực Lạc Ma Cung đấu đá lẫn nhau, mà còn vì chúng ta làm việc không lưu lại đường sống, khiến cho tán tu và người của các môn phái khác không chịu giao tiếp với chúng ta.

Hơn nữa các ngươi thật sự cho rằng tên Sở Hưu kia là loại đơn giản à? trong thời gian hai ba năm làm khách khanh cho Hoàng Thiên Các, đối phương đã khuấy động Đông Vực tới trời long đất lở. Hầu như tất cả các sự kiện lớn ở Đông Vực mấy năm qua đều có liên quan tới hắn. Người như vậy, không đơn giản.

Hơn nữa vừa rồi khi Nhan Bi Phong định ra tay với hắn, các ngươi có thấy gương mặt hắn bối rối hay tuyệt vọng gì không?

Không có, không có một chút nào. Cho dù là đối mặt với cường giả cảnh giới Võ Tiên ngũ trọng thiên. Hiển nhiên hắn đang tự tin mình có thể trốn thoát.

Cho nên phải nhớ kỹ, trước khi tin chắc trăm phần trăm, đừng luôn miệng hô đánh hô giết, làm việc phải ổn thỏa một chút.”

Đệ tử kia vội vàng nói: “Vâng, cung chủ, thuộc hạ xin ghi nhớ.”

Viên Không Thành lạnh nhạt nói: “Ngoài ra, ta chỉ là phó cung chủ Thiên Ma Cung, không phải cung chủ. Chớ có gọi sai kẻo người khác nắm được nhược điểm. Quản cho tốt cái miệng của mình, cần biết, họa từ miệng mà ra!”

...

Ở một phía khác của động thiên phúc địa, Lục Giang Hà bĩu môi sau lưng Sở Hưu: “Này, không phải ngươi định đem truyền thừa mà giáo chủ lưu lại đi trao đổi với bọn chúng đấy chứ? Tuy tên kia luôn cười tủm tỉm, nhưng không phải loại tốt lành gì đâu.”

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên ta biết hắn không phải loại tốt lành gì rồi, võ giả Ma đạo, có ai là người tốt?

Truyền thừa là vật chết, người là sống, ta phải nghĩ kỹ về chuyện này mới được.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Lục Giang Hà không truy hỏi tiếp.

Chuyện liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, trong toàn bộ Côn Luân Ma Giáo chỉ có mình Sở Hưu mới có quyền quyết định. Dù sao y mới là truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã, là giáo chủ.

Sau chuyện Nhan Bi Phong, Sở Hưu cũng chú ý hơn, mở linh giác tới mức lớn nhất, đề phòng người của Cực Lạc Ma Cung.

Chuyện y cần làm là tìm ra hạch tâm chống đỡ động thiên phúc địa này chứ không phải phân cao thấp với người của Cực Lạc Ma Cung.

Nhưng động thiên phúc địa này đúng là quá rộng lớn, lớn tới mức vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu.

Y và Lục Giang Hà, hai người dùng tốc độ nhanh nhất đi suốt một canh giờ mà chưa tới điểm cuối cùng, chỉ thấy một ngọn núi trông như bàn tay khổng lồ, chất liệu kiên cố, có thể dùng để bày trận.

Nhìn hình dạng ngọn núi kia, Sở Hưu đột nhiên nghĩ tới điều gì, y lẩm bẩm: “Hình như ta biết tòa động thiên phúc địa này được hình thành như thế nào rồi.”

Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Động thiên phúc địa là động thiên phúc địa, còn có thể là thế nào?”

Sở Hưu không để ý tới Lục Giang Hà mà quay đầu nhanh chóng chạy theo phía ngược lại. Sau khi chạy gần hai canh giờ, rốt cuộc cũng thấy một ngọn núi nhỏ hình hình bàn tay, hình dạng giống hệt.

Sở Hưu thở dài một tiếng nói: “Nơi này vốn không phải động thiên phúc địa mà là nơi mai táng của một ma thần thượng cổ!”

Liên tưởng tới hình dạng ngôi mộ bên ngoài động thiên phúc địa này, cùng với đủ loại dị tượng bên trong động thiên phúc địa, hai ngọn núi nhỏ hình bàn tay; Sở Hưu đã có thể xác nhận nơi này là vị trí mai táng của một ma thần thượng cổ, là phần mộ do hắn tự mình xây dựng.

Lục Giang Hà không phải kẻ ngu, vừa nghe đã hiểu.

Nhưng sau đó sắc mặt hắn lại trở nên kỳ quái.

Nếu trong động thiên phúc địa này an táng một ma thần thượng cổ, vậy thứ mà đám người Chiến Võ Thần Tông tranh giành, cái thứ khó miêu tả đó, không lẽ là cái ấy của ma thần Thượng Cổ?

Không biết đám người đó mà biết chân tướng thì tâm trạng sẽ ra sao.

Chưa ai từng thấy ma thần thượng cổ còn sống, đương nhiên cũng chưa ai thấy xác chết.

Trong phần mộ này chứa thân thể ma thần, nhưng theo thời gian trôi qua nó đã hòa làm một thể cùng động thiên phúc địa này, trở thành ngọn núi như sắt thép.

Còn thứ chống đỡ toàn bộ động thiên phúc địa này cũng là thứ quan trọng nhất trong thân thể ma thần, không phải ở đầu thì là ở trái tim.

Biết được vị trí hai tay của ma thần, Sở Hưu cũng đoán được vị trí trái tim và đầu của ma thần. Y không hề dừng lại, lập tức dẫn Lục Giang Hà lên đường.

Sở Hưu và Lục Giang Hà đoán ra vị trí đầu và trái tim của ma thần nhưng lại không biết với tốc độ và linh giác cường đại của Võ Tiên, đã có người tìm ra vị trí này từ lâu.

Đó là một ngọn núi nhỏ nhô lên, hình dạng như một cái đầu lâu khổng lồ nhưng lại có ba con mắt lờ mờ.

Nơi đáng lẽ là đôi mắt bình thường đã bị phong hóa thành hai vết lõm lớn, nhưng con mắt dọc ở chính giữa lại như bảo thạch, tỏa sáng chói mắt, vừa nhìn là biết không phải vật phàm.

Lúc này có hai người đang đứng trước con mắt dọc đó, một là lão già lôi thôi, chính là môn chủ Đại Thiên Môn, Càn Khôn Vạn Pháp - Đào Tiềm Minh, một thì lưng đeo trường kiếm, thần sắc hờ hững, chính là một trong Tam Đại Kiếm Tôn của Thiên Hạ Kiếm Tông, Thanh Lê Kiếm Tôn - Mộ Bạch Sương.

Lúc này hai người đang đứng trước con mắt dọc, nhưng không ai định ra tay, Đào Tiềm Minh thậm chí không có chút địch ý nào.

Vì Đào Tiềm Minh biết chênh lệch giữa hắn và Mộ Bạch Sương là rất lớn.

Một người tứ trọng thiên, một người thất trọng thiên. Hơn nữa đám kiếm điên của Thiên Hạ Kiếm Tông đều có chiến lực kinh người, nổi tiếng cường đại trong cùng cấp bậc.

Còn Đại Thiên Môn của hắn có không ít bí pháp. Hắn cũng có danh hiệu Càn Khôn Vạn Pháp, tuy không khoa trương tới mức có một vạn môn bí pháp nhưng cũng không ít.

Chẳng qua bí pháp là bí pháp, thứ thật sự có tác dụng chỉ có vài chiêu. Thứ này không phải càng nhiều càng tốt, như Trần Thanh Đế chỉ có đôi tay sắt mà đánh khắp thiên hạ, cùng cấp độ vẫn khó có ai địch nổi.

Bản lĩnh giữ nhà của Đại Thiên Môn bọn họ vẫn là bày trận, luyện khí, luyện đan, thậm chí nghiên cứu đủ thứ ly kỳ cổ quái, về mặt chiến lực cũng không mạnh hơn võ giả cùng cấp độ.

Đào Tiềm Minh chắp tay với Mộ Bạch Sương nói: “Thanh Lê Kiếm Tôn, thứ này là do mắt dọc của ma thần thượng cổ biến thành, là nơi hội tụ của lực lượng, chắc chắn nó cực kỳ quý giá.

Như vậy, Đại Thiên Môn ta nguyện chế tạo ba thanh thần binh cực phẩm cho Thiên Hạ Kiếm Tông, vật liệu cũng do chúng ta đưa ra, dùng thứ này để đổi lấy con mắt. Chẳng hay Thanh Lê Kiếm Tôn có thể tặng cho lão già ta không?”

Tuy thứ này là bảo vật, nhưng hầu hết các võ giả Thiên Hạ Kiếm Tông đều dựa vào một thanh kiếm đánh khắp thiên hạ. Đối với bọn họ, đúng là thứ này không có nhiều tác dụng.

Còn ba thanh thần kiếm cực phẩm lại là thật, hắn cũng bỏ vốn lớn, tin rằng Mộ Bạch Sương sẽ đáp ứng.

Nhưng Mộ Bạch Sương lại không trả lời Đào Tiềm Minh, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Đào chưởng môn, ngươi có thấy thực lực của Đông Vực hiện giờ không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận