Côn Luân Ma Chủ

Chương 1923: Lại thấy Hoàng Tuyền Huyết Hải 1



Vừa thấy sư tổ năm trăm năm của mình, lão thiên sư có phần kích động, lúc này tỉnh táo lại hắn mới cảm thấy không đúng.

Người đã chết năm trăm năm rồi sao mà sống lại được? Huống chi bộ dạng thiên sư hiện giờ rõ ràng là không bình thường.

“Sư tổ! Sư tổ!”

lão thiên sư gọi liên tiếp, nhưng thiên sư đời trước căn bản là không hề phản ứng, lôi pháp trong tay đánh về phía Sở Hưu càng thêm điên cuồng.

Sở Hưu quát lớn một tiếng, Thánh Ma Bất Diệt Thân được thi triển tới cực hạn, xuất quyền đánh ra, lực lượng hùng mạnh phá tan phong tỏa của đại trận lôi pháp.

Nhưng ngay sau đó, thiên sư đời trước lại tiếp tục kết lôi ấn, giữa không trung lôi hổ và lôi long khổng lồ bắt đầu ngưng tụ.

Long hổ giao thoa, nhưng hồng hoang cự thú lao thẳng về phía Sở Hưu, dây dưa với y.

Lão thiên sư thấy thiên sư đời trước không có phản ứng, không khỏi nhìn sang phía Sở Hưu hỏi: “Sở giáo chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Làm sao ta biết có chuyện gì xảy ra? Lão thiên sư, nếu ngươi không giúp ta bắt hắn lại thì muộn mất đấy!”

Tuy vị thiên sư đời trước này có tu vi sánh ngang ngũ trọng thiên, nhưng Sở Hưu muốn giải quyết vẫn rất đơn giản.

Nhưng bây giờ Sở Hưu không dám hạ tử thủ mà vẫn khống chế lực lượng, tìm cơ hội bắt sống đối phương.

Hai lần trước Sở Hưu đã dò ra được quy luật.

Chỉ cần y thể hiện lực lượng hoàn toàn áp đảo đối phương, khiến đối phương cảm thấy mình không thể chống lại, chắc chắn đối phương sẽ chủ động hóa thành tro bụi.

Cho nên bây giờ Sở Hưu không thể thể hiện lực lượng mạnh nhất được, nhất định phải tìm cơ hội, cho một đòn đánh tan đối phương, đồng thời phong tỏa triệt để lực lượng của đối phương mới được.

Tuy lão thiên sư không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy tình hình đã như vậy, hắn đành phải ra tay.

Tuy lão thiên sư chỉ có Võ Tiên tam trọng thiên, nhưng hắn lại hiểu rất rõ về công pháp của Thiên Sư Phủ.

Thấy Sở Hưu đang chém giết với long hổ lôi đình, lão thiên sư trầm giọng nói: “Long hổ giao hối sóng gió quy tụ, long hổ chính là âm dương, phong vân tụ tán mới là lôi đình. Sở giáo chủ, trọng tâm của chiêu này là lực lượng âm dương, tấn công bản nguyên của nó, khiến âm dương điên đảo là có thể tùy tiện phá hủy!”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, Tạo Hóa Ma Khí hóa thành trường đao chém ra, chớp mắt đã chia cắt long hổ kia.

Ngay lúc đó, trường đao ma khí vặn vẹo, không ngờ lại hóa thành hư ảnh Tạo Hóa Thiên Ma khổng lồ, bao phủ triệt để cự long lôi đình, Tạo Hóa Ma Khí vô biên truyền vào cự long lôi đình.

Chỉ trong chớp mắt, âm dương hòa hợp đã bị quấy rối, Sở Hưu xuất quyền đánh ra, long hổ hoàn toàn nát bấy!

Trong tay thiên sư đời trước hiện lên một thanh kiếm, một thanh kiếm hoàn toàn bằng lôi đình màu xanh tím tạo thành.

Thanh trường kiếm kia chỉ lên bầu trời, lôi đình lưu chuyển xung quanh ngưng tụ thành lực lượng quy tắc, không ngờ lại tạo thành một cuộn sách do lôi đình viết ra.

“Lôi Hàm Thiên Thư!”

Lão thiên sư lập tức biến sắc.

Đây là tuyệt kỹ của thiên sư đời trước, nhưng đi đó thiên sư đời trước chỉ có thể dùng cương khí bện thành Lôi Hàm Thiên Thư, sau đó dẫn dắt lực lượng thiên địa.

Kết quả tới hiện tại đã cao minh hơn rất nhiều, thiên sư đời trước đã có thể dùng lực lượng quy tắc tạo ra Lôi Hàm Thiên Thư.

Lão thiên sư cắn răng, tay niết ấn quyết, lực lượng lôi đình hùng hậu tuôn ra từ thân thể gầy gò của hắn, hóa thành một pháp tướng Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, chống đỡ thiên địa này, ngăn bên dưới Lôi Hàm Thiên Thư.

Ngay sau đó, lôi đình vô biên giáng xuống, ánh sáng trắng xóa chói mắt, chiếu rọi trong không gian long mạch, như mặt trời ban trưa.

Nhân lúc lão thiên sư ngăn cản đòn này, Sở Hưu thi triển Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân.

Nhưng lần này Sở Hưu không dùng lực lượng lục đạo mài mòn mà dốc toàn lực phát động lực lượng Nhân Gian Đạo, khí tức sương mù mông lung bao phủ hoàn toàn thiên sư đời trước, đồng hóa mài mòn lực lượng của hắn, không để hắn thi triển bất cứ lực lượng nào.

Sở Hưu nắm lấy thiên sư đời trước, lại giơ tay kết ấn, lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma tạo thành một ma vực khổng lồ cực hạn xung quanh hắn, cấm tiệt bất cứ lực lượng dị chủng nào.

Lúc này lão thiên sư cũng tới gần, lớn tiếng nói: “Sư tổ! Sư tổ! Người còn nhận ra ta không?”

Ngày xưa khi thiên sư đời trước qua đời, thật ra Thiên Sư Phủ từng có một thời gian trống rỗng. Thời đó trong Thiên Sư Phủ nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, lão thiên sư chỉ là một đạo sĩ trẻ tuổi, vẫn chưa nổi danh.

Nhưng chắc chắn thiên sư đời trước nhận ra hắn, còn chỉ điểm võ học cho hắn.

Lúc này thân thể thiên sư đời trước giãy dụa, lôi quang nhấp nháy, nhưng lôi quang đó không lan ra phía ngoài mà tràn vào trong cơ thể.

Ánh đỏ trong mắt thiên sư đời trước biến mất, để lộ đôi mắt đục ngầu, nhưng chỉ lúc này ánh mắt hắn mới để lộ một chút nhân tính.

Thiên sư đời trước nhìn lão thiên sư, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười quái dị, âm thanh khàn khàn nói: “Ngôn Nguyên, ngươi làm rất tốt.”

Trương Ngôn Nguyên chính là tục gia của lão thiên sư, đã rất lâu rồi không có ai gọi như vậy.

Nghe vậy hai mắt lão thiên sư lập tức sáng lên, cố nén cơn kích động định hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lúc này thiên sư đời trước lại lập tức chuyển sang nhìn Sở Hưu, quát khẽ lên: “hắn không phải...”

Mới nói được ba chữ này, ánh đỏ lại bùng lên trong mắt thiên sư đời trước!

Sở Hưu thầm hô không ổn, quả nhiên không có bất cứ điềm báo nào, thậm chí Sở Hưu không phát hiện bất cứ lực lượng nào tiết ra, thân thể thiên sư đời trước đã trực tiếp hóa thành tro bụi!

Lần này hành động của Sở Hưu cực kỳ nhanh chóng.

Ngay khi ánh đỏ sáng lên, thân hình của y đã dịch chuyển tới chỗ thanh cốt kiếm.

Lúc này cốt kiếm cũng bắt đầu hóa thành tro bụi, cánh cửa đang tiêu tan.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Sở Hưu không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp chia một luồng nguyên thần duỗi vào trong cánh cửa.

Xuất hiện trong cảm giác của Sở Hưu là một biển máu, một biển máu vô biên.

Cảnh tượng này khiến Sở Hưu vừa xa lạ vừa quen, vì y đã từng thấy, nó chính là cảnh tượng trong Hoàng Tuyền Thiên!

Chuyện này không khác lắm so với suy đoán của Sở Hưu, long mạch của ba nước bị ăn mòn, quả nhiên chuyện này là do Độc Cô Duy Ngã.

Nhưng khiến người ta kinh hãi hơn nữa là Độc Cô Duy Ngã đã làm như vậy không biết bao lâu rồi. Nếu không phải lần này Sở Hưu tình cờ nhúng tay vào chuyện của Đông Tề, Lữ Long Quang lại định dựa hơi Sở Hưu, thậm chí hiện tại y vẫn không phát giác được chuyện này.

Một phía khác, cánh cửa đã bị cắt đứt, luồng lực lượng nguyên thần của Sở Hưu bắt đầu tiêu tán.

Sở Hưu dựa vào lực lượng nguyên thần yếu ớt đó, ra sức tìm hiểu bộ dạng của Hoàng Tuyền Thiên, nhưng chỉ thấy khắp nơi là Hoàng Tuyền Huyết Hải, vô sống xương trắng nổi lềnh bềnh, phía xa còn thấy vô số oan hồn giãy dụa, muốn được giải thoát.

Lúc này biển máu bốc lên, Sở Hưu có thể thấy được lờ mờ, phía xa biển máu đang sôi trào kịch liệt, một vương tọa bằng xương trắng chậm rãi nổi lên, có vẻ như còn có một bóng người ngồi trên đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận