Côn Luân Ma Chủ

Chương 1775: Lại tới thăm Thiên Sư phủ

Bản thân thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chính là bậc quốc sắc thiên hương, lúc này tiếp nhận truyền thừa của Trường Sinh Cổ, khí chất trên người cô lại biến đổi, trở nên càng linh động quyến rũ, không khác nào tinh linh sinh ra trong Thập Vạn Đại Sơn ở Miêu Cương, quyến rũ mà không mang tà ý.

Sở Hưu nói: “Đừng vội cám ơn, ta cứu ngươi là có giá cả thôi. Vừa rồi Dạ giáo chủ cũng đã đáp ứng.

Sau khi ta cứu ngươi, tương lai ngươi sẽ phải giúp ta làm một việc.”

Gương mặt thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nở một nụ cười yêu kiều, mị nhãn như tơ nhìn Sở Hưu nói: “Sở giáo chủ cứu người ta, đừng nói một chuyện, mười chuyện cũng được. Sở giáo chủ muốn người ta làm gì, người ta sẽ làm việc đấy.”

Đông Hoàng Thái Nhất tính cách khá cứng nhắc, là người không ưa bộ dáng này của thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nhất. Hắn không khỏi ho khan hai tiếng, cau mày nói: “Chú ý một chút, Sở giáo chủ đang ở đây, đừng làm Bái Nguyệt Giáo ta mất mặt.”

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo lập tức thu hồi bộ dáng yêu kiều quyến rũ kia, chống nạnh nhướn mày với Đông Hoàng Thái Nhất nói: “Sở giáo chủ của người ta còn không nói gì, đâu đến phiên ngươi đứng đây nói này nói kia? Hơn nữa chẳng phải nam nhân luôn thích như vậy à?

Bây giờ bản cô nương cũng như ngươi rồi, đều là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, nếu ngươi không phục, chúng ra ngoài luyện tay nghề xem. Trong Bái Nguyệt Giáo, chức vị thánh nữ vẫn luôn xếp trên Cửu Đại Thần Vu Tế đấy nhé!”

Đông Hoàng Thái Nhất bị cô đáp trả như vậy, lập tức cả giận nói: “Ngươi...”

"Đủ rồi!"

Dạ Thiều Nam quát khẽ một tiếng, tất cả mọi người lập tức thành thật, ngoan ngoãn đứng sang bên.

Dạ Thiều Nam xoa đầu, có vẻ hơi nhức đầu.

“Chê cười rồi.”

Sở Hưu cười nói: “Xem ra trong Bái Nguyệt Giáo đều là người tính cách hào sảng, không sao.

Nếu đã vậy, ta đi đây. Bên Tây Sở này còn có người mà ta muốn bái kiến.”

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo hỏi: “Sở đại nhân định đi đâu?”

Sở Hưu nhìn về phía tây, điềm nhiên nói: “Tới Thiên Sư Phủ, bái kiến lão thiên sư.”

...

Bên ngoài Thiên Sư Phủ, khi người của Thiên Sư Phủ nghe Sở Hưu nói đến bái sơn, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Không thể trách Thiên Sư Phủ như vậy, hiện tại sức uy hiếp của Sở Hưu quá lớn.

Sau khi hủy diệt Phong Vân Kiếm Trủng, toàn bộ giang hồ đều biết Sở Hưu đã bước ra bước cuối cùng, vượt qua Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong.

Phần lớn võ giả vốn không biết Võ Tiên có cửu trọng thiên. Theo bọn họ thấy Sở Hưu và Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước là cùng một cấp bậc, cho nên tất cả mọi người đều cực kỳ kinh hãi.

Thiên Sư Phủ thân là đại phái Chính đạo, bọn họ không biết Sở Hưu tới đây làm gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nhìn mọi người kinh hãi như vậy, lão thiên sư không khỏi quát mắng: “Ai nấy nhát như chuột, sợ cái gì mà sợ?

Dù sao ta cũng sống mấy trăm năm rồi, Sở Hưu kia đường đường là giáo chủ Ma giáo, chẳng lẽ lại hạ thấp thể diện ức hiếp một lão già như ta ư?

Đi đi, mời người ta vào, đừng mất lễ nghĩa.”

Trương Thừa Trinh ở bên cạnh thận trọng nhìn lão thiên sư, lão thiên sư nói câu này sao giống như cậy già lên mặt vậy?

Lần này lão thiên sư không gặp mặt Sở Hưu trong gian nhà nhỏ phía sau núi mà tiếp đãi y trong đại điện của Thiên Sư Phủ.

Sở Hưu đi vào trong điện, mỉm cười chắp tay nói: “Lão thiên sư, đã lâu không gặp. Thân thể lão nhân gia ngài vẫn cứng rắn như xưa, xem ra sống thêm một hai trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.”

Lão thiên sư lắc đầu nói: “E là sống thêm một hai trăm năm nữa sẽ bị sét đánh mất. Không chừng biết ngày nào đó lão già ta sẽ ra đi, dù sao cũng sống nhiều năm, đã nghĩ thoáng từ lâu rồi.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Thật sao? Nếu lão thiên sư cũng bước vào cảnh giới Võ Tiên, sống thêm một hai trăm năm, chắc cũng không phải việc khó gì.”

Sở Hưu nói câu này khiến lão thiên sư toàn thân chấn động, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì?”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Trước đó thực lực của ta kém cỏi, không nhìn thấu chi tiết về lão thiên sư ngài. Nhưng thực tế, lão thiên sư khi còn trẻ đã tài hoa kinh thế, đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong cả trăm năm, vì sao không thể đột phá lên Võ Tiên?

Ta biết khoảng cách giữa trời với người trong cảnh giới Võ Tiên không phải thứ dễ dàng phá vỡ. Nhưng với thực lực của lão thiên sư và toàn bộ lực lượng của Thiên Sư Phủ, tìm một vài món thiên tài địa bảo, coi đó là thời cơ, như vậy đâu quá khó.

Nhiều năm như vậy, ta chỉ có thể nhìn thấu một phần lực lượng mà lão thiên sư tích lũy, còn lại ngay cả ta cũng không thể nhìn ra hoàn toàn. Bây giờ ngài có muốn bước vào cảnh giới Võ Tiên thì lúc nào cũng được, nhưng tại sao lại không làm?”

Sở Hưu nói xong những lời này, ngay cả mọi người trong Thiên Sư Phủ cũng nhìn về phía lão thiên sư, bọn họ cũng không biết lão thiên sư có thực lực như vậy.

Lão thiên sư thở dài một tiếng, chỉ vào người mình nói: “Sở giáo chủ, thật ra ngươi khiến người khác rất hâm mộ, người trẻ tuổi đều khiến người ta hâm mộ. Ta đã là người thời đại trước, có sống lâu thì đã sao? Vẫn chỉ là một lão già mà thôi.

Ngươi nói đúng, thật ra hơn trăm năm trước ta đã tích lũy đủ lực lượng, cũng có thời cơ và cảm ngộ để bước vào cảnh giới Võ Tiên, nhưng ta không dám.

Nếu Sở giáo chủ đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, chắc ngươi cũng biết khi đột phá cảnh giới Võ Tiên sẽ dẫn dắt thiên địa nguyên khí kịch liệt tới nhường nào.

Thiên địa nguyên khí ở bên ngoài tràn vào trong người, nguyên khí trong người điều động quy tắc, khiến thân thể và thần hồn thăng hoa. Ta đã không thể gánh được xung kích trong chuyện đó.

Đáng tiếc, cho dù sớm mấy chục năm cũng được, nhưng khi có năng lực làm được bước này, thân thể đã không cho phép.

Có lẽ chờ ngày ta thật sự không chịu được, ta sẽ thử nghiệm đột phá, cho dù chỉ thưởng thức một khoảnh khắc trong cảnh giới Võ Tiên, cũng coi là đáng giá rồi.”

Lời nói của lão thiên sư tuy có chút tiếc nuối, nhưng thật ra đã nhiều năm trôi qua, hắn cũng nghĩ thoáng hơn.

Ngoài ra, trong lời nói của hắn còn mang ý uy hiếp.

Lão già này tuy cả đời không cách nào đột phá cảnh giới Võ Tiên, nhưng nếu bị ép tới mức nóng lên, dồn tất cả lực lượng tới cực hạn thăng hoa, tuy thân thể không chịu nổi nhưng vẫn có thể bộc phát ra sức chiến đấu của cảnh giới Võ Tiên.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Lão thiên sư, ngươi sai rồi, thật ra khi bước vào cảnh giới Võ Tiên, quan trọng nhất là ngươi có thể lĩnh ngộ lực lượng quy tắc.

Còn xung kích đối với thân thể khi bước vào cảnh giới Võ Tiên, tuy có, nhưng nếu khi đột phá ngươi tìm một nơi có nguyên khí cực kỳ dư dả, chỉ hấp thu nguyên khí dồi dào ở bên ngoài tẩy rửa thân thể, dùng lực lượng trong người điều động quy tắc. Đó không phải rèn luyện thân thể mà là khai thông. Cứ như vậy, chỉ cần thân thể ngươi chưa mục nát tới triệt để, ngươi hoàn toàn có thể chống đỡ được.”

Lão thiên sư cười khổ: “Ngươi nói thì dễ lắm, nhưng nhìn khắp giang hồ, đi đâu tìm được phúc địa như vậy? Dù sao ta chưa từng nghe nói nơi nào có thiên địa nguyên khí dư dả như vậy.”

"Có."

"Nơi nào?"

"Thiên Môn!"

Sở Hưu không tiếp tục thừa nước đục thả câu với lão thiên sư, chỉ nói lại những gì mình đã nói với Dạ Thiều Nam.

Thiên Sư Phủ được truyền thừa sớm hơn Bái Nguyệt Giáo, cũng hiểu rõ nhiều bí ẩn và tin đồn liên quan tới Đại La Thiên hơn Bái Nguyệt Giáo.

Quan trọng nhất là Dạ Thiều Nam đã bước vào cảnh giới Võ Tiên, còn lão thiên sư bị vây khốn ở bình cảnh này hơn trăm năm, hắn chịu xung kích lớn hơn Dạ Thiều Nam nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận