Côn Luân Ma Chủ

Chương 1445: Thần thông ám toán

Vì sao Sở Hưu có thể dẫn dắt lực lượng từ ấn ký của Độc Cô Duy Ngã còn hắn và ấn ký của Ninh Huyền Cơ lại không có chút phản ứng nào? Thế này thật không công bằng!

Thấy Lục Trường Lưu cũng không có cách nào, đám người Rama đành liên thủ tấn công Sở Hưu.

Rama chắp tay trước ngực, miệng tụng Phạn văn. Chỉ trong chớp mắt, vô số kim liên tràn vào trong ngọn lửa diệt thế, cưỡng ép mở ra một lối đi trong ngọn lửa diệt thế và ma khí bá đạo kia.

Sở Hưu xuất đao chém xuống, ma khí cường đại gần như lập tức nhuộm đen toàn bộ không gian này, những nơi nó đi qua, mọi thứ thậm chí không chỉ quy nguyên thành lực lượng cực âm mà còn hóa thành ma khí tràn vào đao này của Sở Hưu.

Một pháp tướng Phật Đà hiện lên sau lưng Hư Từ, dáng vẻ trang nghiêm, phật quang lấp lánh.

Khoảnh khắc đao của Sở Hưu chém xuống, pháp tướng Phật Đà chắp tay hành lễ. Chỉ trong chớp mắt, phật quang vàng chói bùng lên, lực lượng phật quang cường đại hóa thành từng Phạn văn phong tỏa thân đao của Sở Hưu.

Cùng lúc đó, Lăng Vân Tử xuất kiếm đâm ra, ngàn vạn kiếm quang ngưng tụ thành một thể. Ánh sáng Thuần Dương Đạo Kiếm nóng rực lập tức chiếu rọi cả thiên địa.

Ba chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cùng vây công, trên giang hồ hiện tại, người duy nhất từng được hưởng đãi ngộ như vậy là Dạ Thiều Nam, bây giờ có thêm Sở Hưu.

Đúng lúc này, Sở Hưu đột nhiên trợn mắt, trong hai mắt ma khí đen kịt ngưng tụ, không ngờ lại tạo thành cơn bão ma khí khổng lồ giữa không trung, trực tiếp phá tan Thuần Dương kiếm quang của Lăng Vân Tử thành từng mảnh, thân hình cũng bị đánh bay.

Sở Hưu thở dài một tiếng, cảm giác nắm giữ loại lực lượng cường đại như vậy thật sự rất không tồi, nhưng hắn cũng không dám khống chế quá lâu.

Dù sao những lực lượng này không phải của y, điều động loại lực lượng không thuộc về bản thân trong thời gian dài rất dễ khiến mình lạc lối trong loại lực lượng này.

Hơn nữa tuy lực lượng này là mượn dùng, nhưng vẫn phải dựa vào bản thân Sở Hưu để sử dụng.

Cho nên, dẫu Sở Hưu có thể khống chế lực lượng này, nhưng y vẫn rất tốn sức. Nếu thời gian quá lâu, e là chính y cũng không khống chế được lực lượng tỏa ra ngoài.

Cho nên sau khi ép lui đám người, y dùng tốc độ nhanh nhất lao tới chỗ những thứ mà Độc CÔ Duy Ngã lưu lại, sau khi lấy được đủ lợi ích thì chạy thẳng về Côn Luân.

Ngay lúc Sở Hưu đang tranh đoạt kịch liệt với đám người, trong Thiên Môn, Chư Thiên Hiểu thân hình mập mạp đầu đầy mồ hôi, tay cầm bút run rẩy, vẽ từng phù văn kỳ dị lên không trung.

Nửa ngày sau, Chư Thiên Hiểu mới nói: “Môn chủ, ta đã khóa chặt vị trí của Sở Hưu. Nhưng có vẻ không đúng, hình như tên Sở Hưu kia không ở Côn Luân Ma Giáo mà đang ở một chỗ không thể dự đoán, quá nhiều chuyện khó liệu, hay là chúng ta đổi lại lúc khác nhé?”

Lần trước Chư Thiên Hiểu thôi diễn nhân quả của Sở Hưu thất bại, Quân Vô Thần đã nói tạm thời không động tới Sở Hưu.

Nhưng chỉ là tạm thời, không ai có thể giết chết hai vị thần tướng Thiên Môn mà còn sống bình an vô sự.

Sở Hưu không phải Độc Cô Duy Ngã, còn không tới mức khiến Thiên Môn không dám ra ngoài báo thù.

Cho nên trong thời gian này Quân Vô Thần vẫn luôn suy nghĩ, làm sao mới có thể vòng qua Chung Thần Tú giết chết Sở Hưu.

Hắn bỏ bao công sức, tìm hiểu đủ loại bí pháp trong Thiên Môn mới lục ra được một môn bí pháp có thể làm được điều này.

Thật ra nói chính xác hơn đây không phải bí pháp mà tên là... thần thông!

Trước mặt Quách Tiếu Phong là một người rơm dựng thẳng, bên trên vẽ đủ thứ phù văn quỷ dị, có một số thậm chí còn đang vặn vẹo, trông hết sức tà ác quái dị.

Nghe Chư Thiên Hiểu nói vậy, Quân Vô Thần thản nhiên nói: ”Đã chuẩn bị Đinh Đầu Thất Tiễn, không thể thay đổi được.

Ta chỉ có một cơ hội thi triển Đinh Đầu Thất Tiễn, sử dụng lần thứ hai sẽ tiêu hao bản nguyên, không đáng. Đưa vị trí của Sở Hưu cho ta.”

Thần thông không phải võ kỹ, đối với một số người thì cho dù có nhận được thần thông cũng không cách nào thi triển, càng không thể học tập. Cho dù đặt điển tịch miêu tả trước mặt ngươi, ngươi cũng không học được, còn người khác không khéo chỉ vừa liếc mắt đã biết. Đây chính là chênh lệch.

Thứ tên thần thông này, ngươi biết là biết, không biết là không biết.

Chỉ có thời thượng cổ thì thần thông mới được lưu truyền, sau đại kiếp nạn thời thượng cổ, công pháp của nhân tộc còn thiếu thốn, nói chi là thần thông.

Huống chi tuy thần thông có năng lực cường đại nhưng không thích hợp cho võ giả tu luyện.

Trải qua vạn năm, võ đạo đã được phát triển thêm nhiều. Võ đạo trên giang hồ hiện tại và võ đạo vạn năm trước cũng có khác biệt rất lớn.

Giới hạn trên có thay đổi hay không thì chưa rõ, nhưng điều kiện nhập môn đã thấp đi, khiến cho bất cứ ai, cho dù có tàn phế cũng có thể tập võ, tạo ra đại lượng võ giả cấp thấp, cuối cùng cũng giúp giang hồ nghênh đón thời đại hưng thịnh cho võ đạo.

Thần thông Đinh Đầu Thất Tiễn vẫn luôn nằm trong Thiên Môn, người khác muốn học nhưng lại không học được.

Võ đạo bản thân Quân Vô Thần và thức thần thông này không hợp nhau, kết quả hắn nghiên cứu mấy ngày mới hiểu.

Sau khi lấy được vị trí của Sở Hưu, Quân Vô Thần phất tay, máu tươi trong cơ thể ngưng tụ trên không trung, hóa thành bảy mũi tên nhỏ, bắn liên tiếp về phía người rơm đại biểu cho Sở Hưu!

Chung Thần Tú có thể bảo vệ Sở Hưu nhất thời nhưng không thể bảo vệ y cả đời.

Quân Vô Thần không tin nhân quả trên người Sở Hưu lớn đến mức Chung Thần Tú tới báo thù cho y.

Khoảnh khắc Quân Vô Thần bắn ra Đinh Đầu Thất Tiễn, nơi sâu nhất trong Đông Hải, ngay cả võ giả Liệt PHong Hải cũng ít khi đến, Chung Thần Tú xếp bằng trên lưng một con cá nhà táng, quay đầu sang nhìn phía tây, miệng lẩm bẩm: “Đinh Đầu Thất Tiễn? Thật ác độc, lạm dụng nhân quả nhưng sẽ ảnh hưởng tới khí vận.”

Chung Thần Tú chỉ lẩm bẩm một câu rồi không có hành động gì tiếp.

Nhân quả giữa hắn và Sở Hưu chỉ có một lần, sau khi ra tay, nhân quả cũng hết.

Nhưng một khắc sau, Chung Thần Tú lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Đằng đó là tây? Lại sai à?”

Chung Thần Tú vỗ con cá nhà táng bên dưới nói: “Đi nhầm, phiền ngươi đổi hướng.”

Một tiếng cá voi kêu dài vang lên, con cá nhà táng khổng lồ quẫy sóng đổi hướng, mang theo Chung Thần Tú đi vào sâu nhất trong Đông Hải.

Còn lúc này trong không gian ở Lê Thành, Sở Hưu ỷ vào lực lượng mượn được của Độc Cô Duy Ngã, đối đầu với hàng loạt chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, vơ vét tới tám phần mười những thứ Độc Cô Duy Ngã lưu lại.

Nhưng lúc này y cũng cảm thấy dường như bản thân không thể khống chế lực lượng này thêm, cho nên đánh tiếng cho đám người Lục Giang Hà rời khỏi.

Đúng lúc này, trong lòng Sở Hưu lại đột nhiên có cảm giác nguy hiểm tới cực điểm.

Trong thời khắc sinh tử có nỗi sợ khủng khiếp, giác quan thứ là thứ mọi võ giả đều có, linh giác càng cường đại thì cảm giác này càng mạnh.

Lúc này trái tim Sở Hưu xao động kịch liệt, nhắc nhở y nguy hiểm sắp tới.

Sở Hưu nhìn sang phía đám người Rama, tuy bọn họ đều không muốn Sở Hưu lấy được những thứ của Độc Cô Duy Ngã, nhưng dù sao lúc này không phải tử chiến, không ai liều mạng, ít nhất không ai uy hiếp được Sở Hưu trong trạng thái hiện tại.

Nhưng không phải bọn họ thì là ai?

Đúng lúc này, giữa hư không có gợn sóng dập dờn. Bảy mũi tên nhỏ đỏ như máu từ hư không bay ra trước mặt mọi người, xuyên qua vô số không gian và thời gian bắn thẳng về phía Sở Hưu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận