Côn Luân Ma Chủ

Chương 1656: Ta muốn tất! 1

Cường giả cảnh giới Võ Tiên giao thủ, uy thế cường đại tới mức Sở Hưu không dám tới gần.

Nhưng Sở Hưu quan sát nửa ngày, lại đột nhiên nói: “Đi, hạt nhân của động thiên phúc địa không ở nơi này.”

Lục Giang Hà kinh ngạc chỉ con mắt dọc kia nói: “Thứ này nổi bật như vậy còn không phải hạt nhân à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Hạt nhân là thứ có thể chống đỡ cả một thế giới, thứ này tuy nổi bật, lực lượng cũng không yếu nhưng bản thân nó lại quá yếu ớt, không khéo dư âm giao thủ của mấy cường giả cảnh giới Võ Tiên này cũng có thế phá nát nó!”

Nói đoạn, Sở Hưu trực tiếp dẫn Lục Giang Hà tới vị trí trái tim của thân thể ma thần.

Vị trí trái tim của thân thể ma thần không hóa thành bảo bối nổi bật như con mắt dọc kia.

Nơi này chỉ có một ngọn núi nhỏ, sâu trong núi là một luồng lực lượng khí huyết cường đại mà mơ hồ, thậm chí có thể nghe thấy một số âm thanh đều đặn.

Trong số võ giả các phái tiến vào động thiên phúc địa, trừ cảnh giới Võ Tiên ra, hầu hết những người còn lại đều tập trung ở đây, tranh giành nhau khu vực này. Đương nhiên chủ yếu là tranh đoạt giữa Nam Vực và Đông Vực.

Nếu so sánh về số lượng, võ giả bên Đông Vực nhân số quá ít, đã rơi xuống hạ phong.

Tuy bên phía Lăng Tiêu Tông có vài trưởng lão cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tới đây, nhưng vẫn do Hiên Viên Vô Song cầm đầu.

Tuy trong trận đánh cược võ đạo, hắn bị Lã Phụng Tiên đánh trọng thương, nhưng tu vi cơ thể của hắn không yếu, lúc này đã hồi phục xong, hơn nữa chiến lực còn có tiến bộ.

Lúc này hắn vừa cầm Phương Thiên Họa Kích ngăn cản đám võ giả Nam Vực, vừa nổi giận mắng chửi các võ giả Hoàng Thiên Các như Lục Tam Kim: “Rác rưởi! Các ngươi không biết đường chống cự hay sao? Xung Thu Thủy không có mặt, chẳng lẽ Hoàng Thiên Các chỉ có lũ ô hợp các ngươi à?”

Gương mặt Lục Tam Kim lộ vẻ giận dữ đáp: “Hiên Viên Vô Song, ngươi nghĩ mình là cái quái gì mà đòi chỉ huy Hoàng Thiên Các ta?

Liên tục thua dưới tay Sở huynh và Lã huynh, sao nào, ngươi còn không đã nghiền muốn tiếp chiêu với ta à?”

Thấy bên Đông Vực bắt đầu nội đấu, võ giả Nam Vực đều lộ vẻ giễu cợt.

Tuy động thiên phúc địa xuất hiện tương đối gần Đông Vực, nhưng cuối cùng vẫn sẽ thuộc về Nam Vực bọn họ.

Nhưng ngay lúc này, một luồng khí tức còn cường đại hơn hàng lâm, Sở Hưu xuất hiện trên không trung, quanh người là ma khí bừng bừng, xộc thẳng tới chân trời, khuấy động nguyên khí sương máu, có vẻ cực kỳ bắt mắt.

Lục Tam Kim kinh ngạc nhìn Sở Hưu, hắn rất ít khi thấy Sở Hưu nghênh ngang như vậy.

Nhìn mọi người ở đây một hồi, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chư vị đều tới rất sớm, nhưng xin lỗi, thứ này, ta muốn!”

Trước khi lộ diện, Sở Hưu đã vận Thiên Tử Vọng Khí Thuật và linh giác tới cực hạn. Y lập tức nhận ra trong ngọn núi nhỏ kia dưỡng dục trái tim ma thần thượng cổ.

Hơn nữa điểm ly kỳ nhất là bên ngoài trái tim đã hóa đá nhưng phần chính giữa lại hóa thành tinh thạch. Hơn nữa trong đó còn có sinh cơ mơ hồ lan tỏa, kết nối với thế giới này.

Căn nguyên của sương máu trong động thiên phúc địa này chính là ở đây. Nơi này chính là khu vực trung tâm của toàn bộ động thiên phúc địa, hủy diệt nó thì tòa động thiên phúc địa này cũng bị hủy theo.

Cho nên lúc này Sở Hưu có nghênh ngang hay không cũng không quan trọng, vì xét kỹ ra, tất cả mọi người ở đây đều là ‘kẻ địch’ của y.

Cực Lạc Ma Cung có một võ giả Thiên Địa Thông Huyền, không phải thuộc hạ của Minh Huyền Vũ mà được Nhan Bi Phong dẫn tới.

Hắn chưa từng thấy Sở Hưu ra tay, lúc này nghe vậy không khỏi cười lạnh nói: “Võ giả Đông Vực các ngươi thực lực không được nhưng khẩu khí không nhỏ, tưởng hiện giờ vẫn là vạn năm trước sao?”

Trong số võ giả Nam Vực ở đây chỉ có võ giả của Chiến Võ Thần Tông từng thấy Sở Hưu xuất thủ, hắn hạ giọng truyền âm nói: “Phương huynh, đừng xem thường tên Sở Hưu này, lúc trước ta đã thấy hắn xuất thủ, hoàn toàn áp đảo người của Cực Lạc Ma Cung các ngươi...” Mẹ kiếp!”

Võ giả của Chiến Võ Thần Tông vừa nói được nửa câu, Phá Trận Tử trong tay Sở Hưu đã rời vỏ, phong mang cường đại biến mất trong lưỡi đao, đột nhiên chém xuống dưới đất. Toàn bộ khu vực như gặp động đất.

Một khắc sau, đao mang vô tận đã bay lên từ dưới chân võ giả Cực Lạc Ma Cung kia, cũng tiện đó ngắt lời võ giả Chiến Võ Thần Tông, khiến hắn vô thức né tránh.

Võ giả Cực Lạc Ma Cung hoảng sợ, tay niết ấn quyết, ma khí lạnh lẽo lượn vòng quanh người hắn, hóa thành lĩnh vực, trong lĩnh vực ma khí, ma vụ hóa thành ác quỷ gào thét, lượn lờ quanh người hắn.

Xem ra võ giả Cực Lạc Ma Cung này chỉ vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Sở Hưu vừa ra tay đã trực tiếp sử dụng lĩnh vực, đó là vì lĩnh vực của hắn rất cường đại, cái tên Thần Vực không phải là khoa trương mà là dung nhập toàn bộ võ đạo của y, diễn hóa thành lĩnh vực chí cường.

Còn võ giả Cực Lạc Ma Cung này sử dụng lĩnh vực chỉ đơn giản là vô thức sử dụng loại thủ đoạn mạnh mẽ nhất của mình.

Trong lĩnh vực, ác quỷ do ma khí hóa thành hấp thu lực lượng đao mang, công pháp của Cực Lạc Ma Cung cũng có chút năng lực, trước khi đao mang tới người đã thôn tính sạch sẽ.

Nhưng không đợi võ giả kia thở phào một hơi, thân hình Sở Hưu đã xuất hiện trước mặt hắn, Thần Vực mở rộng, bao phủ triệt để lĩnh vực của hắn.

Chỉ trong chớp mắt âm dương nghịch chuyển, ngũ hành điên đảo, tất cả mọi quy tắc thiên địa đều bị Thần Vực xóa tan, không đến một giây sau, lĩnh vực kia đã bị tiêu diệt.

Võ giả Cực Lạc Ma Cung kia hoảng sợ, thân hình hơi động, sương máu ngưng tụ quanh người, không ngờ lại hóa thành một con huyết long lượn vòng, khuấy động lực lượng quy tắc, định thoát khỏi Thần Vực của Sở Hưu.

Nhưng không đợi hắn hành động, xuất hiện trước mặt hắn lại là một phật ấn khổng lồ!

Ánh sáng Đại Nhật Như Lai nở rộ, phật quang thánh khiết lan tỏa trong Đại La Thiên đầy sương máu, khiến người ta có cảm giác cực kỳ thần thánh, thậm chí còn có tiếng phật âm phạn xướng mơ hồ vang trọng trong đá lòng mọi người.

Võ giả Cực Lạc Ma Cung kia đã gần như phát điên.

Rõ ràng lúc tên Sở Hưu này xuất hiện mang theo ma khí hung ác, thậm chí xuất thủ cũng tàn nhẫn tới cực điểm, không chút nương tay, sao bây giờ còn sử dụng cả công pháp Phật môn?

Ma đầu dùng Phật pháp, kết quả uy thế còn cường đại như vậy, đúng là khiến người ta không cách nào hiểu nổi.

Đại Nhật Như Lai Ấn ầm ầm đánh xuống, võ giả Cực Lạc Ma Cung kia bộc phát sương máu quanh người, huyết long cũng bị phá tan, bản thân hắn cũng bị đánh tới hộc máu, rơi xuống một bên.

“Các ngươi còn chờ cái gì? Bỏ mặc tên này ra oai trước mặt võ giả Nam Vực chúng ta hay sao?” Võ giả Cực Lạc Ma Cung kia vừa hộc máu vừa quát lên chói tai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận