Côn Luân Ma Chủ

Chương 1600: Lễ mừng của Lăng Tiêu Tông 2



Trước đó chuyện này thường do các chủ làm, khi đó hắn chỉ thể hiện tu vi cảnh giới nửa bước võ tiên, có thực lực cũng có tư cách đại diện Hoàng Thiên Các tham gia.

Nhưng bây giờ chuyện này chỉ có thể rơi xuống đầu ta, ta sợ một mình ta không giải quyết được.”

Sở Hưu vuốt cằm trầm ngâm nói: “Nghe ý ngươi thì rõ ràng là tiệc mừng nhưng còn có người gây chuyện?”

Lục Tam Kim cười khổ nói: “Phải nói là chắc chắn sẽ có người gây chuyện.

Đông Vực ngoài Hàn Giang Thành quật khởi, thật ra rất ít khi có chiến sự quy mô lớn, nhưng các đại phái có không ít minh tranh ám đấu.

Cho nên mỗi khi tới thời điểm này, cũng là lúc các đại phái ở Đông Vực minh tranh ám đấu kịch liệt nhất.

Đến lúc đó nếu ta đi một mình, thân đơn thế cô, chưa chắc đã gánh được.”

Nghe Lục Tam Kim nhắc tới Lăng Tiêu Tông, thật ra Sở Hưu cũng hơi động tâm. Y vẫn chưa quên Độc Cô Duy Ngã đang ở Lăng Tiêu Tông, không biết mình có thể nhân cơ hội này đi vào bí cảnh của Lăng Tiêu Tông không.

Cho nên Sở Hưu trực tiếp gật đầu nói: “Yên tâm, cho dù không tính Hoàng Thiên Các thì chúng ta cũng là bằng hữu, đương nhiên ta sẽ không chối từ.”

Lục Tam Kim vỗ tay một cái nói: “Ta biết Sở huynh là bạn chí cốt mà!”

Lúc này Sở Hưu lại hỏi: “Đúng rồi, nếu là lễ mừng thì chúng ta phải mang lễ vật tới. Vậy Lăng Tiêu Tông có gì đáp lễ hay có gì tốt không?”

Lục Tam Kim bị câu hỏi của Sở Hưu làm cho không phản ứng kịp, Sở huynh quan tâm tới thứ này làm gì?

Lục Tam Kim suy nghĩ rồi linh dược nói: “Cái này thì ta cũng không rõ, dù sao đây là lần đầu tiên ta tham gia lễ mừng như vậy.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Vậy được rồi, đợi ta bố trí một chút rồi theo ngươi tới Lăng Tiêu Tông.”

Bên phía Thương Ngô Quận đã giao cho Mai Khinh Liên xử lý, thật ra cũng không có gì cần an bài.

Nhưng Lục Giang Hà ngồi ở Thương Ngô Quận quá nhàm chán, cũng muốn đi theo, Sở Hưu cũng không cự tuyệt. Dù sao cũng là lễ mừng, nghe nói còn có minh tranh ám đấu giữa các đại phái Đông Vực, dẫn theo Lục Giang Hà cũng nhiều thêm chút lực lượng.

Hơn nữa lúc này Lã Phụng Tiên cũng xuất quan, trước đó khi ở hạ giới hắn vận dụng Vô Song, dẫn tới cơ thể quá tải, bị trọng thương.

Lúc này hắn đã dưỡng thương xong, thực lực của Lã Phụng Tiên cũng tiến bộ thêm một bước. Đương nhiên không phải lực lượng nội tình mà là cường độ cơ thể.

Vừa vặn Lã Phụng Tiên xuất quan, hắn cũng muốn xem thử các tông môn khác ở Đại La Thiên cho nên đi theo Sở Hưu.

Thấy Sở Hưu dẫn theo Lã Phụng Tiên và Lục Giang Hà, Lục Tam Kim lại thở dài một tiếng.

Lần trước khi ổn định phản loạn ở Phương Lâm Quận, Lục Tam Kim đã thấy Lã Phụng Tiên và Lục Giang Hà xuất thủ, có thể nói thực lực đều là đỉnh phong trong cùng cấp bậc, cho dù Lục Tam Kim động thủ với bọn họ, nếu không sử dụng lá bài tẩy mà Hoàng Thiên Các cấp cho, hắn cũng không nắm chắc.

Bây giờ có hai vị này đi cùng, nếu tông môn khác mà tới gây sự, bọn họ cũng càng chắc chắn.

Nhưng Lục Tam Kim cũng thấy buồn bực, không biết Sở Hưu lôi ra đâu ra nhiều tinh anh trong cùng cấp bậc như vậy.

Những người dưới trướng Sở Hưu mà đặt ở Hoàng Thiên Các chắc chắn sẽ được coi như lực lượng nòng cốt, tập trung bồi dưỡng.

Đoàn người đi đường không nhanh không chậm, mất hơn hai mươi ngày mới tới được Lăng Tiêu Thành của Lăng Tiêu Tông.

Lục Giang Hà nhìn tòa Lăng Tiêu Thành to lớn vô cùng, không khỏi nói với Lục Tam Kim: “Lục hành tẩu, ta nói thật ngươi đừng để ý. Lăng Tiêu Tông nhà người ta xây dựng tông môn khí phái hơn Hoàng Thiên Các nhiều.”

Lục Tam Kim nghe vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Hàng trưng bày mà thôi, phải xem nội hàm chứ?”

Tuy Lục Tam Kim ra vẻ coi thường khí phái của Lăng Tiêu Tông, nhưng thực ra hắn cũng biết thân là đại tông môn đệ nhất Đông Vực, hiện giờ bất luận là bên ngoài hay bên trong Lăng Tiêu Tông đều mạnh hơn Hoàng Thiên Các bọn họ, cho dù so sánh nội hàm hắn cũng không đấu nổi.

Cho nên Lục Tam Kim nhanh chóng kéo bọn Sở Hưu vào thành, tránh cho Lục Giang Hà ở đó cảm thán, làm mất mặt người của Hoàng Thiên Các. Dù sao hiện giờ Lục Giang Hà cũng đại diện cho Hoàng Thiên Các.

Nhưng bên trong Lăng Tiêu Tông lại càng hoa lệ, khiến Lục Giang Hà nhìn mà hoa cả mắt.

Đúng lúc này Lục Tam Kim lại phát hiện điều gì đó, hắn vẫy tay nói: “Ngân Linh Tử đạo huynh, ngươi chu du Đại La Thiên về rồi à?”

Cách đám người Sở Hưu không xa, Ngân Linh Tử mặc đạo bào màu trắng bạc, khí tức đạo uẩn tự nhiên lan tràn, khiến Lục Giang Hà cũng sửng sốt hạ giọng nói: “Tiểu đạo sĩ này không đơn giản.”

Ngân Linh Tử tới chào hỏi, nói: “Hóa ra là Lục huynh và Sở huynh, hai vị này là?”

Sở Hưu giới thiệu: “Vị này là Lã Phụng Tiên, cũng là truyền nhân của Cổ Tôn, bằng hữu của ta. Vị này là Lục Giang Hà, là thuộc hạ của ta.”

Lục Giang Hà bĩu môi, hơi bất mãn.

Dựa vào đâu mà Lã Phụng Tiên là truyền nhân của Cổ Tôn, còn hắn là tay chân thuộc hạ? Tuy là sự thật nhưng chẳng dễ nghe chút nào.

Ở hạ giới hắn còn có thể nói mình là đường chủ Huyết Ma Đường, nhưng tới Đại La Thiên hắn cũng không dám nói hươu nói vượn.

Vẫn là tuổi trẻ tốt hơn, như Lã Phụng Tiên, có ở hạ giới hay Đại La Thiên đều có thể làm tuấn kiệt trẻ tuổi.

Ngân Linh Tử mỉm cười ấm áp chào hỏi với Lã Phụng Tiên và Lục Giang Hà: “Hóa ra là Lã huynh và Lục đại thúc. Tiểu đạo là Ngân Linh Tử của Linh Bảo Quan, xin chào!”

Lã Phụng Tiên đáp lễ một tiếng, Lục Giang Hà lại cau mày, sao mới đó thôi mình đã thành đại thúc rồi?

Lúc này Lục Tam Kim lại bắt chuyện với Ngân Linh Tử.

Hóa ra không phải Ngân Linh Tử du lịch ở Đại La Thiên xong rồi nên mới tới Lăng Tiêu Tông mà là Linh Bảo Quan phái Ngân Linh Tử tới Lăng Tiêu Tông tham gia lễ mừng dựng tông của Lăng Tiêu Tông.

Tuy Linh Bảo Quan là Đạo môn ở Bắc Vực, nhưng trước đó hai bên cũng có chút giao tình. Vừa hay lúc trước Ngân Linh Tử cũng đang ở Đông Vực còn chưa trở về nên Linh Bảo Quan phái hắn tới đây.

Đúng lúc này, một giọng nói chế nhạo đột nhiên vang lên: “A, không ngờ Hoàng Thiên Các lại phái các ngươi tới, ta còn tưởng lần này các ngươi sẽ không tới cơ.

Nhà mình đánh nhau tưng bừng, còn tâm tư tới Lăng Tiêu Thành tham gia lễ mừng à?”

Đám người Sở Hưu nhìn lại, người tới chính là Kỳ Vô Hận dẫn theo các võ giả Hàn Giang Thành.

Còn bên cạnh Kỳ Vô Hận có một người bề ngoài mới khoảng ba bốn mươi tuổi, thần sắc ngạo nghễ, mặc một bộ trường bào màu xanh lục, vỏ kiếm bên hông cũng màu xanh.

Thấy người này, Lục Giang Hà không khỏi nhỏ giọng nói xấu: “Sao tên này không đội mũ xanh luôn đi?”

“To gan! Ngươi nói cái gì?”

Võ giả mặc áo xanh kia nhướn mày, đột nhiên nhìn về phía Lục Giang Hà, thiên địa xung quanh lập tức ngưng kết hóa thành đao gió vô biên chém về phía Lục Giang Hà!

Võ giả ăn mặc kỳ quái này lại là cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!

Lục Giang Hà giật nảy mình, lúc này Sở Hưu lại bước ra một bước, trước mặt y ngọn lửa diệt thế nở rộ, triệt tiêu đao gió kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận