Côn Luân Ma Chủ

Chương 1606: Huyết Ma đấu Huyết Ma 2

Nhưng bên phía Lăng Tiêu Tông không hề lên tiếng.

Do hiềm khích trước đó, đám người Tần Bách Nguyên vốn đã ngứa mắt với bọn Sở Hưu, huống chi bên phía Hoàng Thiên Các còn không mở miệng, sao bọn họ phải vội?

Lúc này thật ra Lục Tam Kim đã rất nóng ruột, tuy hắn cảm thấy tên thủ hạ của Sở Hưu này đúng là miệng thối, nhưng dù sao hắn cũng đang đại diện cho Hoàng Thiên Các xuất chiến, hắn không thể đứng nhìn Lục Giang Hà chết ở đây được.

Nhưng không đợi Lục Tam Kim mở miệng nói tạm dừng, Sở Hưu đã đặt tay lên người hắn thản nhiên nói: “Bình tĩnh, lão Lục không dễ thất bại như vậy đâu, xem tiếp đi.”

Lục Tam Kim vẻ mặt nghi hoặc, lúc này Lục Giang Hà đã sắp bị hút thành cái xác khô rồi, Sở Hưu lại nói hắn chưa thua, chẳng lẽ phải chết rồi mới gọi là thua à?

Lúc này Lục Giang Hà đúng là đang rất thảm, khí huyết trên người hắn đều bị Âm Huyết Lệ hút đi, toàn thân chỉ còn da bọc xương, như cái thây khô.

Âm Huyết Lệ cười lạnh nói: ”Không ngờ ngươi còn chưa tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà lực lượng khí huyết đã phong phú như vậy. Không tệ, không tệ, chẳng trách cản được nhiều chiêu của ta như vậy.

Nhưng cái sai của ngươi là trêu chọc tay, hôm nay là tiệc mừng của Lăng Tiêu Tông, giết người thì không được may mắn, nể mặt Lăng Tiêu Tông, ta lưu lại mạng cho ngươi!”

Lúc này Lục Giang Hà lại mỉm cười kỳ quái: “Ngu ngốc, tưởng khí huyết của bản tôn là dễ nuốt vậy sao?”

Sau khi Lục Giang Hà dứt lời, Âm Huyết Lệ lập tức rú thảm một tiếng, biểu cảm gương mặt cũng bắt đầu vặn vẹo.

Nóng, nóng rực!

khí huyết toàn thân hắn bắt đầu sôi trào, toàn thân từ trong ra ngoài bắt đầu sôi trào kịch liệt.

Trong mắt những người khác, lúc này Âm Huyết Lệ đang cực kỳ quỷ dị, bên dưới làn da của hắn như có thứ gì lăn lộn, tựa như vật sống.

Trong thời điểm này, cho dù Âm Huyết Lệ có tu vi cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng vô dụng, chút tu vi đó vốn không phát huy được chút tác dụng nào.

Võ giả của Huyết Hà Giáo là điều khiển lực lượng khí huyết, hơn nữa có thể thôn tính lực lượng khí huyết của người khác luyện hóa thành lực lượng của mình. Cho nên Huyết Hà lão tổ quật khởi chưa lâu mà đã đạt tới cảnh giới nửa bước Võ Tiên.

Còn Âm Huyết Lệ này tuy thiên phú không tệ, nhưng ít nhất không bằng Hiên Viên Vô Song và Lục Tam Kim, chẳng qua là dựa vào võ công của Huyết Hà Giáo, bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sớm hơn bọn họ.

Trong mắt người ngoài thì công pháp của Huyết Hà Giáo cực kỳ quỷ dị, nhưng trong mắt Lục Giang Hà lại võ công thô kệch.

Phải biết Huyết Thần Ma Công của hắn có thể điều động lực lượng trong mỗi giọt máu tươi, mỗi giọt máu tươi đều là phân thân của Lục Giang Hà.

Thậm chí chỉ cần chân linh của Lục Giang Hà vẫn còn, thì một giọt máu tươi cũng đủ cho hắn phục sinh.

Mức độ thần dị vượt xa công pháp của Huyết Hà Giáo.

Nếu để Lục Giang Hà giao chiến với võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền của Đạo môn Phật tông hay kiếm phái, có lẽ hắn sẽ không bị giết, nhưng chắc chắn sẽ bị áp đảo hoàn toàn.

Nhưng chỉ có đối phó với Âm Huyết Lệ này, Lục Giang Hà lại có thể vượt qua cảnh giới khắc chế đối phương.

Thấy thân thể đối phương như muốn nổ tung, Lục Giang Hà nhếch miệng, thu hồi lực lượng khí huyết của mình.

Hắn cũng biết đây là đâu, nếu hắn thật sự động thủ giết người, chắc chắn Lăng Tiêu Tông sẽ ra tay.

Chớp mắt sau máu tươi đã chảy về người Lục Giang Hà, thậm chí còn cuốn theo đại đa số khí huyết trong người Âm Huyết Lệ, khiến hắn lập tức khôi phục nguyên trạng, thậm chí khí tức trên người lớn mạnh hơn không ít.

Nhìn Âm Huyết Lệ biến thành thây khô dưới đất, thở vào thì ít mà thở ra thì nhiều, Lục Giang Hà liếm môi một cái cười to nói: “Quả nhiên là khí huyết của cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hết sức phong phú, bản tôn rất hài lòng.”

Nhìn thoáng qua xung quanh, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Giang Hà đắc ý ngửa đầu nói: “Nhớ cho kỹ, bản tôn không phải hạng người vô danh mà là Huyết Hải Ma Tôn Lục Giang Hà!”

Sở Hưu không để Lục Giang Hà đứng trên đài đắc ý quá lâu, nhanh chóng kéo tên này xuống.

Chuyện Lục Giang Hà chiến thắng không khiến Sở Hưu ngạc nhiên, dù sao y cũng đã tu luyện Huyết Thần Ma Công, có thể lập tức nhìn ra những chỗ thô kệch và thiếu hụt trong công pháp của Huyết Vô Lệ.

Đương nhiên Lục Giang Hà cũng không có gì đáng kiêu ngạo, Huyết Thần Ma Công cường đại không chỉ có công của Lục Giang Hà mà còn nhờ Độc Cô Duy Ngã.

Năm xưa trong Côn Luân Ma Giáo, Độc Cô Duy Ngã đã không ít lần giúp thuộc hạ của mình hoàn thiện công pháp.

Huyết Thần Ma Công tuy Lục Giang Hà tự mình sáng tạo ra, nhưng chắc chắn trong đó cũng có chỗ được Độc Cô Duy Ngã chỉ điểm và hoàn thiện.

Tới trình độ của Độc Cô Duy Ngã, có lẽ chỉ cần một câu nói của hắn thôi là có thể khiến sự cường đại của Huyết Thần Ma Công vượt xa công pháp Huyết Hà Giáo.

Kỳ Vô Hận sắc mặt đen kịt, cho người nâng Âm Huyết Lệ đang nằm dưới đất, thiếu chút nữa bị hút sạch máu tươi trên người.

Vốn dĩ hắn cho rằng Âm Huyết Lệ ra tay đã là mười phần chắc chín, ai ngờ Âm Huyết Lệ lại vô dụng như vậy, bị một võ giả Chân Hỏa Luyện Thần đánh chết nửa chết nửa sống.

Hơn nữa chuyện này cũng là một phiền toái.

Âm Huyết Lệ là hắn xúi giục tới gây chuyện với Hoàng Thiên Các.

Lúc này Âm Huyết Lệ đã gần như bị phế bỏ, vị sư phụ Huyết Hà lão tổ bao che khuyết điểm kia chắc chắn sẽ tới gây sự.

Tuy Kỳ Vô Hận không sợ, nhưng hắn cũng không muốn gặp chuyện như vậy, dù sao bây giờ Huyết Hà Giáo đang đứng về phía Hàn Giang Thành.

Hai trận thắng liên tiếp, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Hưu đã bất đồng.

Bọn họ không biết Lục Giang Hà và Lã Phụng Tiên là người nào, dù sao theo bọn họ thấy, những người này đã đứng bên Hoàng Thiên Các, vậy chắc chắn là người của Hoàng Thiên Các.

Tuy bây giờ Hoàng Thiên Các tổng có vẻ suy yếu, nhưng vẫn có chút nội tình.

Ngay lúc Lục Tam Kim định đứng ra, Sở Hưu đặt tay lên vai hắn nói: “Trận này để ta đánh trước đi, ngươi là người hành tẩu Đông Vực của Hoàng Thiên Các, cũng là người đại diện cho toàn bộ Hoàng Thiên Các. Trận chiến cuối cùng đương nhiên phải do ngươi đảm nhiệm.”

Vũ Văn Phục cầm kiếm đi ra, lạnh lùng nói: “Yên tâm, chẳng mấy chốc là tới trận tiếp theo.”

Sở Hưu thản nhiên gật đầu nói: “Không sai, sẽ rất nhanh thôi.”

Truyền nhân của Cổ Tôn không có kẻ yếu, đây là sự thật.

Cho dù lúc này Vũ Văn Phục ăn mặc như một cái lá xanh khổng lồ, trông rất khôi hài, nhưng không phải hạng dễ đối phó.

Chỉ có điều, Sở Hưu càng không phải người dễ đối phó.

Vũ Văn Phục đặt tay lên thanh trường kiếm xanh mơn mởn kia, khoảnh khắc này khí thế trên người hắn lập tức thay đổi.

Cho dù trước đây có người cảm thấy hắn cuồng ngạo, có người thấy hắn nực cười, nhưng khoảnh khắc này, khí thế mà Vũ Văn Phục bộc lộ ra chỉ có một, đó là sắc bén vô biên!

Kiếm rời vỏ, phong mang chấn động cửu tiêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận