Côn Luân Ma Chủ

Chương 1664: Máu của ma thần

Hiện giờ Sở Hưu cũng như vậy, mọi hành động của y đều khiến thiên địa nguyên khí bất giác tràn vào cơ thể, hóa thành lực lượng thân thể, tuy không trực tiếp luyện thể nhưng khiến lực lượng thân thể của y tăng vọt.

Cho nên cảnh giới hiện tại của Sở Hưu cũng rất kỳ lạ.

Nếu nói y là nửa bước Võ Tiên, vậy chắc chắn không hải, vì hiện giờ đừng nói là nửa bước, thậm chí y còn chưa tìm thấy bình cảnh trước cảnh giới Võ Tiên, muốn bước lên nửa bước cũng không được.

Nhưng xét theo sức chiến đấu, trước đó Sở Hưu đã có thể tiêu diệt Huyết Hà lão tổ, hiện giờ mà bảo Sở Hưu ra tay thì cỡ Huyết Hà lão tổ hay Minh Huyền Vũ, Sở Hưu muốn giải quyết bọn họ là chuyện rất đơn giản.

“Ngụy lão và Thương thành chủ đâu?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.

Mai Khinh Liên nói: “Ngụy lão vẫn đang bế quan, Thương thành chủ đang trồng rau.”

“Gọi một trong hai người bọn họ tới đây đi.”

Khi Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương tới nơi, Sở Hưu mới lấy giọt máu ma thần còn lại ra nói: “Ngụy lão, Thương thành chủ, đây là máu của ma thần thượng cổ mà ta lấy được trong động thiên phúc địa. Ta vừa luyện hóa một giọt, hiệu quả cực kỳ cường đại, không chỉ khiến lực lượng nội tình của ta tăng tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền đỉnh phong, còn giúp thân thể ta có thêm lực lượng của ma thần, khiến tu vi thân thể của ta tiến bộ nhanh chóng.

Nhưng bây giờ chỉ còn một giọt máu ma thần, hai vị ai luyện hóa đây?”

Bảo vật như máu của ma thần này, Sở Hưu luyện hóa một giọt là đủ, giọt thứ hai sẽ là lãng phí.

Luyện hóa cùng một loại thì máu của ma thần chỉ cung cấp cho Sở Hưu lực lượng nội tình có hạn. Dù sao hiện tại y không phải Võ Tiên, còn không thể dung nạp nhiều lực lượng như vậy.

Hơn nữa lực lượng của ma thần chỉ có một loại hiệu quả, cho dù Sở Hưu có luyện hóa mười giọt thì hiệu quả vẫn vậy.

Nhưng thứ này chỉ có một giọt, Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai, rốt cuộc cho ai đây? Đúng là một vấn đề.

Nhưng tất cả mọi người không phải loại xấu xa âm thầm tính kế người khác, cho nên Sở Hưu trực tiếp đưa bảo vật ra, nói thẳng.

Trong lúc Thương Thiên Lương còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Thư Nhai đã xua tay nói: “Đưa giọt máu ma thần này cho Thương thành chủ luyện hóa đi.

Thương thành chủ bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sớm hơn ta, lực lượng nội tình cũng tích lũy thâm hậu hơn ta. Sau khi luyện hóa hắn có thể trực tiếp bước lên cảnh giới nửa bước Võ Tiên.

Hơn nữa Thương thành chủ vốn am hiểu chém giết cận chiến, thân thể cường đại, vừa vặn thích hợp với lực lượng ma thần, còn đối với ta thứ này có hơi gân gà.”

Tuy Ngụy Thư Nhai nói gân gà, nhưng trên thực tế đối với giới võ giả, chỉ cần tăng cường một chút lực lượng cho bản thân thôi cũng là chuyện tốt, cũng đáng làm rồi.

Nhưng ngay khi Sở Hưu mở miệng, Ngụy Thư Nhai đã biết chỗ khó xử của Sở Hưu.

Lão coi Sở Hưu là truyền nhân, là đời sau của mình, là hy vọng duy nhất trong tương lai của nhánh Ẩn Ma. Lão không muốn thấy Sở Hưu khó xử, cho nên trước khi Sở Hưu mở lời đã tặng bảo vật cho Thương Thiên Lương.

Thương Thiên Lương há miệng, cuối cùng thở dài một tiếng, chắp tay với Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai nói: “Ta sẽ không nói mấy lời khách khí đa tạ. Dù sao lão già ta đây bán mạng cho các ngươi đã không phải ngày một ngày hai, sau khi nhận thứ này ta sẽ càng liều mạng hơn.”

Ngụy Thư Nhai có thể nhìn ra, đương nhiên Thương Thiên Lương cũng nhìn ra.

Ngụy Thư Nhai tặng cho hắn, đây là ân tình, là ân tình mà hắn không cách nào cự tuyệt, đành phải nhận.

Trong quá khứ, Thương Thiên Lương đi theo bên cạnh Sở Hưu, nói chính xác thì không phải như thuộc hạ mà càng giống hợp tác.

Nhưng nhận giọt máu ma thần này đã là ân tình, hắn không bán mạng thì cũng không có thứ gì trả lại.

Lục Giang Hà ở bên cạnh thấy vậy không khỏi lắc đầu.

Không phải hắn không đồng ý, chẳng qua chỉ cảm thán mà thôi.

Năm trăm năm trước, Côn Luân Ma Giáo còn mạnh hơn đám thuộc hạ của Sở Hưu, nhưng rất có thể vì Độc Cô Duy Ngã quá mạnh nên Côn Luân Ma Giáo khi đó thiếu chút tình người. Bọn họ chỉ thấy kính sợ Độc Cô Duy Ngã.

Có thể nói Ngụy Thư Nhai đã dốc hết tâm huyết cho Sở Hưu, đương nhiên Sở Hưu cũng có qua có lại, không khiến lão thất vọng.

Đợi tới khi mọi người giải tán, Thương Thiên Lương bế quan, Sở Hưu lại không tiếp tục bế quan.

Hiện tại nội tình của y đã lên tới đỉnh phong, đã tới lúc hắn tìm kiếm thời cơ đột phá cảnh giới Võ Tiên.

Cho nên Sở Hưu định tới tìm Thiên Hồn, thảo luận một số chuyện liên quan tới cảnh giới Võ Tiên, nhưng lúc này Viên Không Thành lại tìm tới cửa.

Trước đó Viên Không Thành đã nói muốn trao đổi võ đạo ẩn chứa trong máu tươi của Độc Cô Duy Ngã. Lúc đó Sở Hưu trì hoãn chuyện này, Viên Không Thành cũng nói sau sẽ tới bái kiến, không ngờ hắn lại tới thật.

Sở Hưu dẫn Viên Không Thành vào phòng tiếp khách của Thương Nam Phủ, kinh ngạc nói: “Hiện giờ mà Viên cung chủ vẫn dám tới Đông Vực, đúng là ngoài dự liệu của ta.

Chắc ngươi cũng thấy, Đông Vực và Nam Vực chắc chắn sẽ có một trận chiến. Hai bên đang cực kỳ căng thẳng, ngươi không sợ gây ra hiểu lầm gì à?”

Viên Không Thành tùy ý xua tay: “Thiên Ma Cung ta không có ý đồ gì đối với Đông Vực, ta sợ hiểu lầm gì chứ? Lúc trước bao vây Phương Ứng Long, gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta có phải mù lòa đâu mà không thấy? Là ta cố ý không ra tay.”

"Ồ? Vì sao?"

Sở Hưu khá kinh ngạc, vì tấn công Đông Vực là chuyện tốt đối với tất cả các tông môn Nam Vực mới đúng. Còn Thiên Ma Cung thân là tông môn Ma đạo, chắc chắn không phải người lương thiện.

Viên Không Thành thản nhiên nói: “Vì không cần phải mạo hiểm.

Khi xưa Thiên Ma Cung ta đi vào Đại La Thiên, đã là Ma đạo chính thống.

Khu vực Nam Vực có một di tích ma quật khổng lồ bị Thiên Ma Cung ta chiếm giữ, một vạn năm mà còn chưa khai thác xong.

Có tài nguyên cỡ này, Thiên Ma Cung sao phải khổ sở chém giết với Đông Vực, đi đánh chiếm những khu vực mà mình không cần đến?

Nhưng các tông môn như Thiên Hạ Kiếm Tông lại khác, bọn họ cần có địa bàn, cần tài nguyên, cần nhân khẩu, cho nên nhất định phải động thủ.

Đương nhiên những kẻ thật sự có ý đồ cũng chỉ là Thiên Hạ Kiếm Tông và Chiến Võ Thần Tông mà thôi.

Lũ điên Cực Lạc Ma Cung kia chỉ thích nghiên cứu những thứ kỳ kỳ quái quái. Đối với bọn chúng, tài nguyên không quá cần thiết. Ta đoán Cực Lạc Ma Cung nhúng tay vào chuyện này là muốn kiếm được thi thể cường giả sau trận đại chiến.

Đại Thiên Môn thì đơn giản là bị kéo theo, thực lực của bọn họ yếu nhất, phương diện họ am hiểu cũng không phải võ đạo thuần túy, chỉ có thể đi theo tông môn mạnh nhất.”

Nói xong những lời này, Viên Không Thành trầm giọng nói: “Sở tiểu hữu, cho dù ngươi có bao nhiêu ân oán với Đông Vực và Nam Vực, ít nhất Thiên Ma Cung ta không phải kẻ địch. Cho nên ngươi có thể trao đổi võ đạo trong tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã hay không?”

Sở Hưu nheo mắt gật đầu nói: “Ta đã hỏi gia sư, có thể lấy những võ đạo đó ra trao đổi.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Viên Không Thành lập tức mỉm cười, Sở Hưu đáp ứng, coi như hắn đến không uổng công.

Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu lại chuyển giọng: “Nhưng gia sư còn nói, người không muốn trao đổi võ đạo mà muốn trực tiếp trao đổi tinh huyết!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận