Côn Luân Ma Chủ

Chương 1663: Sở Hưu đại nghĩa lẫm nhiên 2

Đây là lần đầu tiên Phương Ứng Long cảm thấy thất vọng về vị đệ tử Hiên Viên Vô Song mà Lăng Tiêu Tông từng lấy làm kiêu ngạo.

Lúc này Sở Hưu cũng lạnh nhạt nói: “Hiên Viên huynh, nói chuyện thì nói chuyện, công kích cá nhân không phải thói quen tốt đâu.

Sở Hưu ta làm việc tự có quy củ, trong động thiên phúc địa ta bảo ngươi cút, muốn độc chiếm bảo vật cũng không sai, vì ta có thực lực.

Rõ ràng có thực lực độc chiếm bảo vật, dựa vào đâu mà bảo ta nhường? Nếu đổi lại là Hiên Viên Vô Song nhà ngươi có thực lực này, ngươi có nhường bảo vật cho ta không?

Còn ta cứu Phương tông chủ là vì đại nghĩa! Vì lợi ích của toàn bộ Đông Vực!

Võ giả Nam Vực lòng lang dạ sói, lập bẫy định diệt trừ Phương tông chủ, âm mưu đối với toàn bộ Đông Vực ta.

Ta thân là quận trưởng Thương Ngô Quận, cũng là một thành viên của Đông Vực, môi hở răng lạnh. Trong thời điểm này đương nhiên phải chú ý tới đại cục, chút ân oán mâu thuẫn giữa chúng ta nào có là gì?

Nếu có thể cứu mạng Phương tông chủ, có bảo ta lấy bảo vật mình mình đoạt được ra, ta cũng cam lòng!”

Câu nói này của Sở Hưu hiên ngang lẫm liệt, khiến các võ giả Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các vô cùng cảm động.

Phương Ứng Long thậm chí càng lúc càng thấy thất vọng về Hiên Viên Vô Song.

Người thừa kế lý tưởng của hắn phải như Sở Hưu, chuyện nhỏ thì phải tranh, đại sự thì lập trường kiên định, không vì chút ân oán nhỏ nhoi mà ảnh hưởng tới phán đoán của bản thân.

Đứng sau lưng Sở Hưu, Lục Giang Hà âm thầm bĩu môi, dáng vẻ như đang ghê tởm.

Hắn phát hiện, theo thực lực của Sở Hưu tăng cường, da mặt cũng càng ngày càng dày. Không đúng, hắn vốn chẳng cần thể diện rồi, lấy đâu ra da mặt?

Phương Ứng Long thở dài một tiếng nói: “Sở tiểu hữu có khí độ và ánh mắt như vậy là chuyện rất tốt.

Thật ra ta cũng phát hiện phản ứng và thái độ của các đại phái Nam Vực, nhưng ta không ngờ bọn chúng lại động thủ nhanh như vậy.

Sau chuyện này, tất cả các tông môn ở Đông Vực đều phải cảnh giác hơn, không thể để đám võ giả Nam Vực kia bắt được sơ hở.”

Sở Hưu đột nhiên nói: “Phương tông chủ, còn có Hàn Giang Thành nữa. Dù sao Hàn Giang Thành cũng là một thành viên của Đông Vực chúng ta. Ngươi cần nhắc nhở Diệp Duy Không một chút, trong thời điểm này đừng vì chuyện nhỏ mà đánh mất cái lớn.”

Lục Giang Hà không nỡ nghe tiếp, cứ tiếp tục như vậy thật ra Diệp Duy Không mới là thảm nhất.

Hắn vừa ra tay định hủy diệt Hoàng Thiên Các, kết quả bị Phương Ứng Long đánh trọng thương thì thôi, còn gặp chuyện như vậy, có thể thấy trong lòng hắn uất ức tới nhường nào.

Nếu Diệp Duy Không có cái nhìn đại cục, vậy chỉ có thể tiếp tục ôm nỗi uất ức về những ân oán đó chứ không thể báo thù.

Ngược lại nếu Diệp Duy Không nhất quyết xuất thủ, không khéo cuối cùng Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các sẽ trực tiếp liên thủ, trước diệt thù trong rồi mới đánh với giặc ngoài. Dù sao sau chuyện này phiền toái bên phía Hàn Giang Thành cũng được giải quyết.

Phương Ứng Long gật đầu nói: “Chuyện này thì ta hiểu. Khu vực Nam Man là địa phận của Sở tiểu hữu, rất gần Nam Vực, cho nên bên phía ngươi cũng phải phòng thủ cho tốt. Ta dẫn người về Lăng Tiêu Tông bố trí đã.”

Nói xong, Phương Ứng Long trực tiếp dẫn người của Lăng Tiêu Tông rời khỏi, Xung Thu Thủy cũng đưa người của Hoàng Thiên Các đi, chuẩn bị bố trí phòng thủ.

Đợi sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Sở Hưu lập tức kéo Lục Giang Hà bế quan.

Hai người đều vận dụng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp, khí huyết tiêu hao khá lớn, cần bổ sung kịp thời.

Một tháng sau, Sở Hưu đã bù đắp gần hết lượng khí huyết tiêu hao, bên ngoài cũng có tin đưa tới, phần mộ khổng lồ ở Nam Man đã hoàn toàn vỡ vụ, động thiên phúc địa trong đó cũng bị phá hủy.

Nhiều cường giả Võ Tiên ra tay như vậy, cho dù là một động thiên phúc địa diện tích không nhỏ cũng không chịu nổi.

Cho nên mới nói cho dù Sở Hưu không hao hết tâm cơ tìm kiếm hạt nhân của động thiên phúc địa này, mục đích của y cũng hoàn thành.

Đương nhiên Sở Hưu không phải không có thu hoạch gì, hạt nhân của động thiên phúc địa kia vốn đã là một bảo vật.

Tinh thạch tìm được ở tim của ma thần tỏa ra ánh sáng đỏ âm u. Cảm giác cẩn thận còn có thể nhận thấy một luồng khí huyết đầy sức sống.

Cầm thứ này nghiên cứu cả nửa ngày, cuối cùng Sở Hưu dứt khoát chọn cách thô bạo nhất, trực tiếp dùng cương khí xé rách, cuối cùng thứ xuất hiện trước mặt Sở Hưu là hai giọt máu tươi tỏa ra lực lượng kinh người!

Rõ ràng là chất lỏng nhưng lại khiến người ta có cảm giác rất kỳ dị, như tinh thạch rắn chắc. Tuy bên ngoài không nhìn ra điều gì nhưng bên trong lại ẩn chứa lực lượng khủng khiếp.

“Máu của ma thần!”

Sở Hưu không nhịn được trầm trồ.

Nếu Hiên Viên Vô Song biết trong đó là loại bảo vật này, chắc sẽ bực tức gần chết.

Ma thần thượng cổ đã biến mất không biết bao nhiêu năm, cho dù là trước đại kiếp nạn thượng cổ, võ giả cũng chưa từng được gặp.

Cho nên hiện giờ trên giang hồ chỉ lưu lại những chuyện linh tinh có liên quan, còn máu của ma thần này lại mang theo sinh cơ, nó thật sự tồn tại.

Sở Hưu không hề do dự, trực tiếp nắm lấy một giọt ném vào miệng, bắt đầu luyện hóa.

Chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu như nuốt một ngọn núi lửa, lực lượng nóng rực bộc phát điên cuồng trong cơ thể y. Khoảnh khắc này thân thể Sở Hưu trở nên đỏ sẫm như máu, trên thân thể thậm chí xuất hiện từng vệt huyết văn rạn nứt!

Sở Hưu cũng không ngờ, chỉ là lực lượng của một giọt máu tươi mà lại mạnh mẽ tới vậy. Y phải vận dụng hầu hết lực lượng của mình mới có thể trấn áp, sau đó thăm dò cẩn thận, luyện hóa từng li từng tí một.

Hơn nữa luyện hóa tới cuối cùng, trong đầu Sở Hưu còn xuất hiện một ảo giác.

Ma thần ba mắt cường đại đi lại trong đại hoang, khi đó thiên địa hùng mạnh hơn bây giờ, có vô số con thú lớn trong truyền thuyết tung hoành trên mặt đất.

Ảo giác này sinh động như thật, khắc sâu vào đầu Sở Hưu, lại khiến y lĩnh ngộ Pháp Thiên Tượng Địa sâu hơn một tầng.

Ma thần thượng cổ là do thiên địa sinh thành, hình thức lực lượng của thần thông Pháp Thiên Tượng Địa vốn đã rất giống.

Cho nên hiện giờ Sở Hưu đã có thể khống chế Pháp Thiên Tượng Địa cực kỳ thuần thục, đẩy nó lên một cảnh giới mới.

Ba tháng sau, khoảnh khắc khi Sở Hưu xuất quan, y vừa đứng dậy, xung quanh y đã như có một gợn sóng lan tỏa, toàn bộ mật thất bế quan ầm ầm vỡ vụn.

Tiếng nổ này khiến mọi người trong phủ quận trưởng kinh ngạc, đám người Mai Khinh Liên lập tức xông tới, bọn họ còn tưởng có ai đánh lén.

Khi chứng kiến cảnh tượng của nơi này, Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Bế quan thì bế quan, ngươi hủy phòng ốc làm gì? Không đột phá nên thẹn quá hóa giận à?”

Sở Hưu hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đừng nói linh tinh, ta đột phá nên không khống chế được lực lượng của mình.”

Đúng là lực lượng trong giọt máu ma thần kia rất khủng khiếp, không chỉ tăng cường lực lượng nội tình của Sở Hưu, thậm chí còn khiến thân thể của y mang theo một chút lực lượng ma thần.

Thế nào là lực lượng của ma thần? Ma thần thượng cổ thiên sinh địa dưỡng, thân thể mạnh mẽ, được thiên địa nguyên khí tôi dưỡng nên cực kỳ cường đại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận